Saturday, October 26, 2019

Hoàng Cơ Định (Việt Tân) là ai?

 



Hoàng Cơ Quảng
Hoàng Cơ Minh
Hoàng Cơ Định
Hoàng Cơ Bình
Hoàng Cơ Lân (?)
Hoàng Tứ Duy

https://youtu.be/SgFkqfAvMRY



https://youtu.be/SgFkqfAvMRY




Hoàng Cơ Quảng (?)

Hoàng Cơ Quảng (?) anh của Hoàng Cơ Định.

Hoàng Cơ Quảng ở miền bắc, ông ta giữ chức vị đặc trách về tình báo cho người xâm nhập vào miền nam. Hoàng Cơ Bình, em của Hoàng Cơ Minh. Hoàng Tứ Duy khi về Việt Nam thì ở nhà của ông Hoàng Cơ Quảng. Ông Quảng chỉ thị cho cháu mình là Hoàng Tứ Duy là chia rẽ cộng đồng người Việt hải ngoại, bằng cách, hễ có một tổ chức, hội đoàn nào thành lập thì cái đám Hoàng Cơ của Việt cộng này cho lập ra một cái y chang cái tổ chức đó để chia rẽ đánh phá nhau, làm mất lòng tin, làm phân tán và hoang mang cộng đồng người Việt hải ngoại.

 

HOÀNG CƠ ĐỊNH

ANH LÀ AI?

BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

 

Thành Phố Westminster, Quận Cam, Thủ đô Người Việt Tị Nạn Cộng Sản,

Ngày Chúa Nhật, 29 tháng 10 năm 2017

Thưa anh Hoàng Cơ Định,

Tôi không cần tự giới thiệu với anh, tôi là ai. Bởi vì Mặt Trận đã từng cho người gọi điện thoại dọa giết tôi, khủng bố tinh thần vợ con tôi, khi tôi đăng bài “Vàng Rơi Không Tiếc” của nhà văn Không Quân Đào Vũ Anh Hùng trên giai phẩm Lý Tưởng, yêu cầu Nguyễn Kim Huờn cho biết sự thật về câu tuyên bố “10 ngàn quân” của Tướng Hoàng Cơ Minh. Anh Trần văn Nghiêm, nguyên Phi đoàn trưởng Phi đoàn 516, người hùng Bắc Phạt Hội trưởng Không Quân Houston lúc bấy giờ cũng bị Mặt Trận gọi điện thoại hăm dọa đến nỗi ông phải phát khóc trong buổi họp đông đảo anh em, vì tức tối.

Trước năm 1975, tôi không hề biết trong Hải Quân VNCH có ông Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh. Vào giữa năm 1977, tôi dùng phương pháp dây chuyền, người này mời người kia, để có một số nhân vật tị nạn tên tuổi, đến nhà tôi bàn bạc việc thành lập Ủy ban Đấu tranh Nhân quyền cho Việt Nam.

·        Thành phần tôn giáo tham dự gồm có: Thượng tọa Giác Đức và linh mục Trần Duy Nhất.

·       Thành phần chính trị tham dự gồm có: Quý ông Chủ tịch Đảng Đại Việt Cách Mạng Hà Thúc Ký, Nghị sĩ Đoàn văn Cầu, Dân biểu Nguyễn văn Kim, Tổng trưởng Châu Kim Nhân, Cụ bàagrave; Đức Thụ (đồng chí cách mạng với bà Cả Tề), bà Lê thị Anh (đại diện Hòa Hảo), Đổng lý Chử Ngọc Liễn (thân sinh nhà báo Chử bá Anh), Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích, Luật sư Đỗ Đức Hậu, Luật sư Lê Chí Thảo, Sinh viên tranh đấu Ngô Vương Toại.

·       Thành phần quân đội tham dự gồm có: Trung tướng Phạm Quốc Thuần, Trung tướng Nguyễn Bảo Trị, Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh, Đại tá Nguyễn Hợp Đoàn (Tỉnh trưởng Đà Lạt), Trung tá TQLC Nguyễn văn Phán và tôi (Thiếu tá Không Quân VNCH).

Ở thời điểm mới bước chân vào đời tị nạn, mà có cuộc họp với thành phần tên tuổi tham dự không phải là chuyện dễ dàng. Tôi điều hợp buổi họp trôi chảy, được Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh đánh giá cao. Ông nói: “Tôi tưởng cậu chỉ biết lái máy bay thôi!”

Tôi đề nghị giáo sư Nguyễn Ngọc Bích làm Chủ tịch Ủy Ban Nhân Quyền, được mọi người chấp nhận. Còn tôi không giữ một chức vụ gì để khỏi mang tiếng có ý đồ thành lập tổ chức nhằm dương danh cá nhân mình.

Chúng tôi đã tổ chức hai cuộc biểu tình trước Tòa Bạch Ốc tại Hoa Thịnh Đốn và hai cuộc biểu tình trước trụ sở Liên Hiệp Quốc tại Nữu Ước. Lần nào cũng trình thỉnh nguyện thư. Nhưng Hoa Kỳ và Thế giới muốn đóng hồ sơ Việt Nam, nên việc làm của chúng tôi chẳng có kết quả gì đáng kể.

Phó Đề đốc HCM đề nghị với tôi rằng chúng ta phải tiến tới thành lập một tổ chức Cách Mạng Bạo Lực để lật đổ bạo quyền Việt Cộng; chứ đấu tranh Nhân Quyền chẳng ăn thua gì. Tôi đồng ý. Từ đó ông Minh đến nhà tôi thường xuyên, đôi khi phải ăn mì gói thay cơm. Thấy ông Minh làm nghề thợ sơn vất vả, lấm lem, tôi đề nghị ông nên bắt chước Phó Đề đốc Đinh Mạnh Hùng xin làm cho Xerox khỏe khoắn hơn.

Tướng Minh cười: “Cậu không biết Hitler chỉ là anh thợ sơn mà trở thành nhân vật lịch sử thế giới à?”. Tôi không cãi ông Minh. Hitler không hề làm thợ sơn, mà là thợ vẽ (peintre), thi vào trường mỹ thuật không đỗ, bèn dấn thân vào trường tranh đấu, viết cuốn “Mein Kampf” (Cuộc đời tranh đấu của tôi). Tôi đánh giá sự hiểu biết của Tướng Minh thông qua truyền khẩu “nghe hơi nồi chõ”; chứ không qua đọc sách chính văn.

Qua câu trả lời của Tướng Minh, tôi biết ông là người có tham vọng lớn, muốn làm lãnh tụ như Hitler. Nghe nói ông từng là sĩ quan Chiến tranh Chính trị bên Hải Quân, nhưng tôi xem ra ông ít am hiểu về chính trị. Nhất là nguyên tắc xây dựng tổ chức cách mạng lật đổ. Sau nhiều tháng trời, tranh luận nhiều đêm dằng dai không đi đến đâu, tôi thẳng thừng nói: “Anh muốn làm cách mạng theo kiểu ‘mỳ ăn liền’ thì kệ anh, nhưng tôi bảo đảm trước sau gì, anh cũng trở thành thảo khấu”. Ông giận tôi, bỏ ra về giữa đêm khuya.

Từ đó ông Hoàng Cơ Minh và tôi chia tay nhau. Nhưng tôi vẫn theo dõi việc làm của ông: Như là “cướp” Lực lượng Cờ Vàng của Trung tá Lục Phương Ninh, nhận đề nghị của ông Richard Armitage đi tìm kiếm quân nhân Hoa Kỳ mất tích vùng Thái – Lào, lên đường về Thái Lan lập chiến khu … Ông Nguyễn Thanh Hoàng, tức là ký giả Hồ Anh, Chủ nhiệm tờ Văn Nghệ Tiền Phong ủng hộ Tướng Minh hết lòng. Ông Hoàng Xuyên được ông Hồ Anh bỏ tiền, gửi đi theo đoàn để làm phóng sự. Trong đoàn còn có Đại tá Nguyễn Hữu Duệ Cựu Tỉnh trưởng Thừa Thiên tháp tùng như một quan sát viên.

Đại tá Nguyễn Hữu Duệ cho tôi biết phóng sự của ký giả Hoàng Xuyên là hư cấu. Vụ chiếu phim trên đài CBS được đạo diễn và dàn cảnh vụng về. Tôi cảnh báo cho ông Hồ Anh Nguyễn Thanh Hoàng biết việc kháng chiến của Hoàng Cơ Minh là bịp, nhưng ông Hồ Anh cho rằng tôi là người của đảng Đại Việt, nên chống phá việc làm của người khác. Tôi giận ông Hồ Anh vì ông ta coi tôi là người đố kỵ, xấu xa. Tôi nói sự thật để ông Hồ Anh tránh a tòng theo sự giảo hoạt của ông Minh. Cho đến khi nội vụ bịp bợm của Mặt Trận vỡ ra thì ông Hồ Anh mới đi tìm tôi và đích thân xin lỗi tôi.

Nghị sĩ Nguyễn văn Chức cũng xin lỗi tôi, vì khi tôi nói cho ông Chức biết chuyện làm kháng chiến của Hoàng Cơ Minh là bịp bợm, thì ông Chức cũng bảo tôi nói xấu Mặt Trận. Ngay cả Đại tá KQ Vũ Thượng Văn cấp chỉ huy cũ của tôi cũng giận, vì tôi nói Mặt Trận HCM là bịp. Nhà báo Cao Thế Dung, không những giận tôi, mà còn viết báo “dũa” tôi. Anh Dung, anh Chức từng là “chiến hữu” trong Mặt Trận HCM, rồi về sau hai anh giả bút hiệu viết bài mạt sát Hoàng Cơ Minh rất dữ dội. Tôi chưa bao giờ mạt sát anh Hoàng Cơ Minh, mặc dầu biết anh làm chuyện tồi bại.

Tôi không hề là đoàn viên của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh. Nhưng có đứa trong Mặt Trận  vu cho tôi bị Mặt Trận khai trừ, rồi ra viết báo công kích Mặt Trận. Tôi khinh thủ đoạn hạ cấp của đứa vu cáo, nhằm mục đích hạ uy tín tôi, nên tôi không thèm trả lời.

Hai anh Nguyễn văn Chức và Cao Thế Dung hai nhân vật viết báo tên tuổi không dùng tên thật của mình để lên án anh Hoàng Cơ Minh, khiến cho bài viết mất đi giá trị khả tín. Riêng tôi, tuy là một ngòi bút vô danh, nhưng khi viết bài nghị luận thì tôi luôn luôn dùng tên thật để chứng tỏ mình là người tự trọng và để phản ảnh bản chất Người Lính VNCH: Trách Nhiệm! Do đó, tôi được nhiều nhân vật danh tiếng tiếp xúc.

Giáo sư Vũ Qúy Kỳ, người sáng lập Hội Chuyên Gia của Việt Tân, đọc những bài viết của tôi trên mạng, nhìn nhận tôi là người viết thẳng thắn, nghiêm túc. Ông gửi email tán thưởng, tôi đáp lại lời cảm ơn. Hai vợ chồng Giáo sư Vũ Qúi Kỳ từ thành phố Atlanta, Georgia, bay sang Quận Cam mời tôi đi ăn phở. Chúng tôi thảo luận với nhau rất hài hòa về nhiều vấn đề thời sự Hoa Kỳ và Cộng Đồng Việt Nam. Tôi nói với giáo sư Vũ Qúy Kỳ rằng Việt Tân rất tai hại, vì họ bây giờ trở thành công cụ của Việt Cộng.

Tiến sĩ Đỗ Khánh Hoan, giáo sư Đại học Văn Khoa Sài Gòn trước 1975, dịch giả những tác phẩm văn chương, triết học của các tác giả lừng danh trên thế giới sang Việt ngữ, cũng liên lạc với tôi qua email, điện thoại. Khi về Little Sàigòn ra mắt sách, Tiến sĩ Đỗ Khánh Hoan ký sách tặng tôi với lời lẽ rất ưu ái.

Tiến sĩ Nguyễn Quang A, nhà tranh đấu nhân quyền, ở trong nước cũng viết email cho tôi: “Bên này, chúng tôi thường đem bài viết của Bằng Phong ra thảo luận. Chúng tôi đồng ý 95% luận điểm của Bằng Phong. Chỉ có điều duy nhất chúng tôi không đồng ý với Bằng Phong kêu gọi bạo lực. Chúng tôi chủ trương tranh đấu ôn hòa”.

Tôi đáp lại thư của Tiến sĩ Nguyễn Quang A như sau: “Đảng Cộng Sản bán nước Việt Nam, làm nhục dân tộc Việt Nam bằng mọi giá. Chưa bao giờ họ làm bất cứ một điều gì vì nước vì dân. Những ý kiến xây dựng của trí thức đóng góp, những than khóc của dân oan không làm lay chuyển lương tâm đám lãnh đạo cộng sản. Vậy toàn dân phải noi gương Đặng Ngọc Viết, Đoàn văn Vươn thì mới cứu được nước thôi!”.

(Ghi chú: Đặng Ngọc Viết, Đoàn văn Vươn bị bọn Công An Việt Cộng cưỡng chiếm đất đai, đã dùng vũ khí tự chế bắn bọn Công An).

Tiến sĩ Hà Sĩ Phu viết email khuyên tôi nên “dịu giọng” (tone down) cách hành văn thì dễ thuyết phục các nhà “cách mạng lão thành” đứng về phía mình hơn. Tôi đáp: “Họ là bậc lão thành, đâu phải là thanh niên mới lớn mà tôi phải dùng lời nhẹ nhàng khuyên bảo? Họ phải tỏ ra có trách nhiệm với Non Sông chứ!”

Khi được tin ông Đặng Xương Hùng Lãnh sự VC tại Genève, Thụy sĩ từ chức và tuyên bố ly khai đảng Cộng sản, tôi viết bài “Hãy Trở Về Với Dân Tộc” để kêu gọi tất cả Đại sứ, Lãnh sự, nhân viên Ngoại giao và Tình báo Việt Cộng trên khắp thế giới nên noi gương Đặng Xương Hùng. Đó là cách cứu dân tộc ta thoát ách đô hộ Trung Cộng. Chính Anh – Hoàng Cơ Định – là người viết email khen ngợi bài viết của tôi có tính thuyết phục rất cao.

Thưa anh Hoàng Cơ Định,

Tôi nêu lên những nhân vật trí thức, danh tiếng từ trong nước ra hải ngoại, kể cả anh nữa, tiếp xúc với tôi bằng lời lẽ đầy thiện cảm, lịch sự, chẳng phải tự đề cao hoặc tự đánh bóng. Điều tôi muốn nhắn với mọi người rằng dù đồng ý hay bất đồng cũng phải tôn trọng lẫn nhau. Nếu tôi không phải là người viết có nhân cách, có trách nhiệm thì không bao giờ những nhân vật nêu trên tìm cách liên lạc với tôi.

Thành phần chủ lực của cuộc tranh đấu xóa bỏ chủ nghĩa cộng sản phải là những người có trí tuệ để nhận thức đúng, có văn hóa để xây dựng nền dân chủ, văn minh. Đất nước Việt Nam không cần những thành phần bịp bợm (treo đầu dê bán thịt chó), vô giáo dục, đầu đường xó chợ, đầu trâu mặt ngựa. Bọn này chỉ làm ô danh nòi giống ta mà thôi! Nên nhớ, có nhiều dân tộc khác trên thế giới đọc và hiểu tiếng Việt! Khi họ đọc thấy những lời tục tĩu, mất dạy của bọn đầu đường xó chợ, họ sẽ đánh giá trình độ văn hóa, văn minh của dân tộc ta. Việt Cộng bêu xấu dân tộc ta đã quá đủ rồi!

Nhà báo Bùi Tín viết bài mắng tôi là người xấc xược, hỗn láo, vô lễ đối với bậc trưởng thượng và thường dùng chữ NGU đối với người khác quan điểm.

Bùi Tín đã bóp méo sự thật. Chữ NGU tôi chỉ dùng khi sự điêu ngoa, man rợ của Việt Cộng hay Việt Tân đã quá rõ ràng mà kẻ ngoan cố cứ bào chữa cho bằng được.

 Khi đọc lời tuyên bố của bác sĩ Nguyễn Khắc Viện “Vô sản không đáng sợ bằng vô học”, tôi gọi điện thoại về nước để tranh luận với ông. Tôi hỏi: “Tại sao anh đi theo cộng sản, khi cái chế độ đó chủ trương tiêu diệt trí thức? Tại sao anh đi theo cộng sản, khi thân sinh anh Hoàng Giáp Nguyễn Khắc Niêm là một nhà nho đôn hậu, yêu nước mà bị cộng sản đấu tố cho đến chết?”. Bác sĩ Viện đáp: “Tại vì mình ngây thơ. Tại vì mình quá khao khát độc lập, tự do”. Tôi nói: “Anh không ngây thơ!”. Bác sĩ Viện cứ lặp đi lặp lại nhiều lần “anh ngây thơ”. Tôi bực quá, bèn nói: “Anh Viện à. Anh không ngây thơ, mà anh NGU”. Tôi giải thích: “Hồ Chí Minh đưa tay tuyên thệ trung thành với Xô Viết, chấp nhận làm đàn em Xô Viết thì làm sao Việt Nam mình có độc lập? Nền chính trị Xô Viết là chuyên chính, còn tệ hại hơn cả độc tài, Hồ Chí Minh cũng rập khuôn nền chuyên chính của Xô Viết, thì làm sao mình có tự do?

–  Học giả Phạm Quỳnh bị Hồ Chí Minh sai bộ hạ giết chết, nhạc sĩ Phạm Tuyên con trai ông Phạm Quỳnh làm bài hát “Như Có Bác Hồ Trong Ngày Vui Đại Thắng” thì tôi bảo ông nhạc sĩ là NGU, là bất hiếu thì không đúng hay sao?

Năm 1954, gần 1 triệu người dân Miền Bắc lìa bỏ cửa nhà, mồ mả tổ tiên để bồng bế nhau di cư vào Nam, mà bảo là dân thương là nói dối. Tôi bảo nói như thế là NGU!

Trong bài viết phản bác sự cáo buộc của Bùi Tín, tôi chứng minh tôi không vô lễ, hỗn láo với bậc trưởng thượng. Tôi chê các “lão thành cách mạng” chỉ suốt ngày vỗ ngực tự hào về thành tích đánh Pháp, đuổi Mỹ và ngồi nhà viết kiến nghị là NGU. Bởi vì hình thức viết kiến nghị là nhìn nhận tính chính thống (legitimacy) của bọn cầm quyền. Hồ Chí Minh tuyên bố “cướp chính quyền” năm 1945 thì làm gì có sự chính thống?

Tôi bảo rằng người hỗn láo, vô lễ với bậc trưởng thượng chính là cụ Bùi Bằng Đoàn, thân sinh của Bùi Tín kia kìa. Khi viên Chánh án Thực dân Pháp hỏi tên cụ Phan Bội Châu “Comment t’appelles-tu?” mà cụ Bùi Bằng Đoàn dịch sang tiếng Việt “Mày tên là gì?” đối với nhà cách mạng khả kính của dân tộc là không chấp nhận được!

Tôi đã phân tích từng điểm một trong bài Bùi Tín nặng lời tố giác tôi bằng một bài trả lời hết sức nhã nhặn, lịch sự với những lý lẽ không thể chối cãi, khiến ông Bùi Tín viết cho tôi một email với chủ đề (subject): “Thư Riêng, xin không phổ biến”. Bằng giọng điệu hòa giải, Bùi Tín viết: “Hai gia đình họ Đặng họ Bùi là chỗ thân tình với nhau, các Cụ cùng làm quan ở Huế, nên các con cháu coi nhau như bạn bè, như anh em”. Đó là chiến thuật cộng sản: Khi không thể đánh bại đối phương thì dở trò đàm phán!

Trong buổi ra mắt sách của nhà xuất bản “Tiếng Quê Hương” vào Tháng 4 năm 2017 do nhà báo Trần Phong Vũ tổ chức, tôi gặp Bùi Tín lần đầu. Dù không có trong chương trình, nhưng MC Đinh Quang Anh Thái vẫn giới thiệu Bùi Tín lên đọc bài thơ “Đất Nước Minh Ngộ Quá Phải Không Anh?” của cô giáo Trần thị Lam ở Hà Tĩnh. Bủi Tín đổi chữ NGỘ của nhà thơ bằng chữ KỲ, tôi nhận thấy Bùi Tín không tôn trọng tác giả, nên yêu cầu MC Anh Thái lên phát biểu. Nhân dịp đó, tôi nhìn thẳng vào mặt Bùi Tín và nói: “Thưa anh Bùi Tín, tôi là Bằng Phong Đặng văn Âu đây. Người mà anh đã mạt sát tôi bằng lời lẽ nặng nề đây! Và tôi đã trả lời anh một cách hòa nhã, lịch sự. Anh có biết tại sao tôi hòa nhã, lịch sự với anh không? Tại vì tôi muốn chứng tỏ với độc giả trong nước và ngoài nước thấy được cung cách có văn hóa của Người Lính VNCH hơn hẳn anh ‘bộ đội cụ Hồ’, anh hiểu không?” Bà Đỗ thị Thuấn từng công kích tôi hết sức nặng lời, đang quay phim buổi đó, đã vỗ tay hoan nghênh tôi một cách nhiệt liệt.

Tôi kể anh Hoàng Cơ Định mẩu chuyện nhỏ này để anh hiểu rằng dù thua trận, lâm vào cảnh nước mất nhà tan, nhưng trót đã mang danh người chiến sĩ VNCH thì phải tỏ ra có nhân cách lớn, mới được đối phương kính trọng. Dùng chiêu bài thiêng liêng, cao quý mà hành động tồi bại, lưu manh, nếu thắng trận như Việt Cộng, thì Đất Nước sẽ rơi vào tay kẻ thù và nền văn hóa dân tộc sẽ tiêu vong. Đó là lời tôi lặp đi, lặp lại nhiều lần với anh Hoàng Cơ Minh. Và nay tôi lặp lại với anh, anh Hoàng Cơ Định!

Những nhà ái quốc chống Thực dân Pháp, chống Cộng Sản như Trương Tử Anh, Lý Đông A, Khái Hưng chết mất xác mà thủ phạm không phải do Pháp, ắt phải do Việt Cộng, dù không có bằng chứng. Nếu Việt Cộng không giết, chúng nó phải kết án bọn giết người sát hại các nhà ái quốc cùng có chủ trương chống Pháp giành độc lập.

Không ai có chứng cớ bà Nguyễn thị Năm (tức là bá Cát Hanh Long) bị cộng sản giết, nhưng không có nghĩa là cộng sản vô tội. Bởi vì cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Trần Đỉnh là chứng nhân trong cuộc đấu tố, đã thấy Hồ Chí Minh mang túi vải bao râu và Trường Chinh mang kính đen giấu mặt.

Ký giả Đạm Phong, Lê Triết bị giết vì phanh phui sự bịp bợm của Kháng Chiến HCM, dù không có bằng chứng, người ta vẫn kết án tội ác của băng đảng HCM, bởi vì Mặt Trận tới bây giờ vẫn không lên án bọn giết mướn sát hại nhà báo không vũ khí.

Tôi không kết án, nhưng tôi đã viết bài đặt câu hỏi “Anh Là Ai?” cho Nguyễn Xuân Nghĩa. Nghĩa không trả lời vì không thể. Bây giờ tôi hỏi anh:

Nguyễn Xuân Nghĩa là cháu ruột Mười Cúc Nguyễn văn Linh Tổng Bí thư Đảng Việt Cộng ở lại Việt Nam, làm việc cho Việt Cộng trong 5 năm, rồi được sang Pháp bằng đường chính thức. Tốt nghiệp bằng Cao Đẳng Thương Mại (HEC) của Pháp mà không làm việc ở Pháp. Sang Hoa Kỳ, Nghĩa được kết nạp ngay vào Mặt Trận HCM với chức vụ Tổng Tuyên Huấn (bộ óc của Mặt Trận). Cụ Phạm Ngọc Lũy khám phá Nghĩa thường viết thư nặc danh nhằm phân hóa nội bộ, đòi đưa Nghĩa ra luận tội. Tại sao anh Hoàng Cơ Định bao che cho Nguyễn Xuân Nghĩa? Phải chăng anh đã ngầm hoạt động cho Việt Cộng với Nguyễn Xuân Nghĩa khi cùng học ở Paris?

Có phải anh âm mưu cùng Nguyễn Xuân Nghĩa đẩy Hoàng Cơ Minh vào chỗ chết để cưỡng đoạt số tiền 20 triệu đô-la ăn cướp của dân bằng tuyên truyền bịp bợm? Bởi vì không khi nào đoàn quân đi vào đất địch mà công khai giống như đi du ngoạn.

Tại sao sau khi anh Hoàng Cơ Minh đã chết ở vùng biên giới Thái Lào vào năm 1987, anh âm mưu cùng kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa cháu ruột Mười Cúc, Tổng Bí thư Việt Cộng giấu nhẹm chuyện này đến 14 năm sau mới công bố? Anh đã nhận chỉ thị của VC/Việt cộng trong nước hay của Nguyễn Xuân Nghĩa để làm chuyện trái đạo lý này?

Tài liệu “Đảng Chế Đảng Quy” của Việt Tân (đính kèm trong attach file) hoàn toàn giống Việt Cộng, từ ngôn ngữ đến cơ chế là do Việt Cộng hay Nguyễn Xuân Nghĩa biên soạn? Bởi vì ngoài Kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa ra, các thành phần gọi là lãnh đạo Việt Tân, tôi nhận thấy không ai đủ trình độ, khả năng viết ra tài liệu đó.

Tại sao đảng Việt Tân hoạt động rập khuôn theo Việt Cộng? Gieo rắc sự sợ hãi bằng khủng bố. Khi không thể giết người thì quay sang dùng bọn đầu trâu mặt ngựa, bọn đầu đường xó chợ thi hành “character assassination” để bôi nhọ, làm mất uy tín bất cứ ai dám lên tiếng vạch trần âm mưu đen tối của Việt Tân?

Bà Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (Mẹ con Nấm) nhà tranh đấu ở Nha Trang cho tôi biết bà được Việt Tân “gạ” tham gia vào tổ chức. Bà từ chối, liền bị Việt Tân vu cho bà là Công An Việt Cộng. Xin nói thêm:
(Bà Nấm gia nhập đảng Việt Tân trước kia một thời gian khá lâu, nhưng sau đó, vì xích mích với bà Hồng Thuận trong đảng Việt Tân, bà nấm bỏ đảng Việt Tân,bà nấm bỏ đảng Việt Tânvì bấy giờ bà khá nổi tiếng vì được đài BBC lăng xê, và được hội Voice của Trịnh Hội cố vấn.)

Khám phá hành động tồi bại của Việt Tân, bà Trần Khải Thanh Thủy một đảng viên tân tòng của Việt Tân đặt tên cho Việt Tân thành Việt Tanh (hôi như cá ươn), bà liền bị bọn đầu trâu mặt ngựa Việt Tân dùng lời lẽ hạ cấp bôi nhọ rất bẩn thỉu.

Nhà thơ Ngô Minh Hằng bị bà Trần Diệu Chân (vợ Lý Thái Hùng) “gạ” làm thơ tưởng niệm Hoàng Cơ Minh, bà từ chối. Lập tức bọn đầu trâu mặt ngựa lên mạng để chửi rủa bà Ngô Minh Hằng suốt nhiều năm, bằng lời lẽ hết sức hạ cấp!

Bác sĩ Trần văn Tích ở Đức từng khen Việt Tân giúp ông cờ quạt, hệ thống âm thanh trong các cuộc biểu tình Chống Cộng. Sau khi biểu tình về, được đoàn viên Việt Tân dọn thức ăn nóng cho ăn đỡ đói lòng. Tôi viết bài cảnh giác ông bác sĩ đừng ngây thơ trước những trò “tử tế bịp” mà bị rơi vào tròng chúng nó. Nhân vụ luật sư Trần Kiều Ngọc tuyên bố “Tôi không chống Cộng”. Ông chỉ “nhỏ nhẹ” viết đôi lời khuyên nhủ bà Trần Kiều Ngọc, liền bị bọn đầu trâu mặt ngựa, lâu la của anh sủa om sòm.

Chính sách “vắt chanh bỏ vỏ” của Việt Cộng không bao giờ thay đổi. Võ Nguyên Giáp là một trong những người khai sinh đảng CSVN, làm tới chức Tổng Tư lệnh Quân Đội Nhân Dân, nhưng khi bị thất sủng là bị đuổi về làm công tác cai đẻ cho nhục chơi.

Ngoài ra, có một điểm tương đồng quan trọng rất rõ rệt giữa Việt Cộng và Việt Tân, là thành phần lãnh đạo Việt Cộng và Việt Tân đều cực kỳ ngu dốt như nhau.

Hồ Chí Minh (viết tắt HCM) lập ra Đảng CSVN nhằm mục đích bán nước cho Trung Cộng: Chủ tịch Nước lấy tư tưởng Mao Trạch Đông để trị nước. Tiêu diệt thành phần trí thức (bộ óc dân tộc), dùng bạo lực cưỡng bức người dân thành súc vật (có đầu không được phép nghĩ, có miệng không được phép nói, cho ăn mới được phép ăn). Trật tự xã hội và đạo lý cũng bị tiêu diệt (ép buộc cha, mẹ, vợ, chồng, con cái đấu tố nhau). Không một tên lãnh đạo nào còn có sợi dây thần kinh biết xấu hổ. Bây giờ xúc tiến thành lập Viện Đạo Đức càng chứng tỏ sự ngu dốt hơn. Tiến sĩ triết học Karl Marx Lénine thì đông, nhưng không có tên nào dám nhận lời thách thức tranh luận công khai với Bằng Phong Đặng văn Âu.

Hoàng Cơ Minh (viết tắt HCM) thành lập Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam để đánh đổ Việt Cộng, tại sao tạo cho mình hình ảnh y hệt Hồ Chí Minh (để râu, quấn khăn rằn, mặc bà-ba đen) là tên tội đồ của dân tộc. Như thế không ngu à?

Nguyễn Xuân Nghĩa Cháu ruột Mười Cúc Nguyễn văn Linh, Tổng Bí thư Việt Cộng sau năm 1975, ở lại Việt Nam làm việc cho Việt Cộng suốt 5 năm, đậu bằng HEC không làm việc ở Pháp. Sang Mỹ, Nguyễn Xuân Nghĩa nhảy ngay vào Mặt Trận và được giao ngay chức Tổng Tuyên huấn mà Hoàng Cơ Minh chẳng cần sưu tra lý lịch đương sự, nhất quyết tin dùng Nghĩa làm quân sư. Như thế không ngu à?

Ký giả Đạm Phong, Lê Triết viết bài tố giác Mặt Trận lừa đảo, ăn cắp thì thuê kẻ giết mướn sát hại đối thủ trong một quốc gia có pháp luật, tức là tự động tỏ ra mình là một đảng cướp; chứ không phải đảng giải phóng nhân dân thoát khỏi ách cộng sản man rợ. Như thế không ngu à? Chẳng qua cơ quan an ninh Mỹ không nhúng tay điều tra, vì họ cho đó là đám tị nạn hủi thanh toán lẫn nhau, không liên quan gì đến họ. Mặt Trận thử giết một người ký giả Mỹ xem. Giới truyền thông Mỹ sẽ làm ầm lên ngay; chứ đâu hèn hạ như đám truyền thông Việt Nam câm miệng hến?

Rất nhiều người, trong đó có tôi, công khai đặt vấn đề với Việt Tân. Nguyễn Thanh Tú họp báo, đóng cọc nhiều cái vòi của băng đảng. Lãnh đạo Việt Tân không có một người ra hồn đủ khả năng phản bác. Nguyễn Xuân Nghĩa, cháu Mười Cúc, một nhân vật được đám truyền thông không có tư cách, điếu đóm xun xoe, dọa kiện ký giả AC Thompson về tội chụp mũ. AC Thompson hứa sẵn sàng ra tòa với chứng cớ. Thế là rụt vòi! Việt Tân chỉ có mỗi một anh kép hát Nam Lộc, mặt trơ trán bóng, mồm thì xoen xoét Chống Cộng, lại thông đồng làm ăn với Việt Cộng qua dịch vụ điện thoại gọi về trong nước, đứng ra bào chữa cho băng đảng một cách dốt nát. Buồn cười nhất là có một anh ra chiều thông thái, phán: “Chống Cái Ác, tức là Chống Cộng rồi! Bàn cãi làm gì cho mất công?” Thế thì cả thế giới chống Cái Ác của ISIS là họ đang Chống Cộng đấy sao? Rồi có một tên lưu manh nào đó làm trò đánh lận con đen, dùng bài viết của tôi, nhét thêm vài câu tầm bậy để đánh lừa độc giả. Thực sự, anh chỉ có một đám đầu trâu mặt ngựa, cặn bã xã hội, phun chất bẩn làm ô uế Cộng Đồng thôi. Như thế không ngu à?

Thưa anh Hoàng Cơ Định,

Nhìn vào danh sách dòng họ nhà anh, tôi thấy có nhiều tay khoa bảng nổi tiếng, như Hoàng Cơ Nghị, Hoàng Cơ Bình, Hoàng Cơ Thụy, Hoàng Cơ Lân, Hoàng Cơ Minh, Hoàng Cơ Long, Hoàng Cơ Trường, Hoàng thị Nga, Hoàng thị Châu Quy và anh. Có thể nói đó là một dòng họ khá vinh hiển. Thân phụ anh là Hội trưởng Hội Khai Trí Tiến Đức, tại sao ông không thể “khai trí” đàn con cháu đừng làm những chuyện ngu xuẩn? Tại sao lại có phần tử như dưới đây làm điếm nhục gia phong?

Luật sự Hoàng Cơ Thụy thông đồng với tay sai Thực dân Pháp Trần Đình Lan, Vương văn Đông để lật đổ chế độ Việt Nam Cộng Hòa do Hoa Kỳ viện trợ? Trí tuệ của luật sư Hoàng Cơ Thụy để đâu, mà không nhìn thấy Hoa Kỳ đã giúp dân ta chấm dứt nền đô hộ của Thực dân Pháp suốt 80 năm? Tại sao ông Thụy không nghĩ ra được rằng Hoa Kỳ không đời nào để cho cuộc chính biến đó thành công? Giả thiết rằng cuộc lật đổ đó thành công, đưa Thực dân Pháp trở lại cai trị Việt Nam. Có phải ông Thụy sẽ làm cho dòng họ Hoàng Cơ bị ô danh muôn thuở, vì phản lại sự hy sinh của những vị anh hùng chống Thực dân Pháp từng bị rơi đầu dưới chế độ Thực dân?

Tại sao Phó Đề đốc, một Tướng lĩnh VNCH, không biết nghe lời khuyên răn của tôi, đừng thi hành chủ trương bá đạo, đừng nóng vội làm kháng chiến “mì ăn liền” để chết thảm như một tên thảo khấu trong rừng; chứ chẳng phải là anh hùng đem thân giúp nước? Tại sao ông Hoàng Cơ Minh không nghĩ được hành động kháng chiến bịp bợm của ông là giết chết NIỀM TIN GIẢI PHÓNG DÂN TỘC của những thế hệ tương lai?

Còn anh, Hoàng Cơ Định, Tiến sĩ Hóa học, tốt nghiệp ở Paris, tại sao không lo làm ăn tử tế như Hoàng Kiều chỉ chế huyết thanh mà cũng trở thành tỷ phú, lại ôm bó bạc bất chính, lừa đồng bào để lập hàng tá cái vòi bạch tuột tiếp tục lừa đảo đồng bào? Nếu làm ăn lương thiện, thì hai vợ chồng anh đâu đến nỗi bị Cảnh sát Liên Bang còng tay vì tội trốn thuế? Tại sao anh thông đồng với Nguyễn Xuân Nghĩa Cháu ruột Mười Cúc Nguyễn văn Linh, Tổng Bí thư Việt Cộng để đẩy anh mình và bao nhiêu chiến sĩ ưu tú VNCH nhẹ dạ đi vào chỗ chết một cách ồn ào? Anh tưởng rằng Việt Cộng mù hay sao mà dám hô hào Đông Tiến I, Đông Tiến II, III với hy vọng Tướng Hoàng Cơ Minh sẽ bình an vô sự? Tại sao trong Tòa Án, anh nhẫn tâm không nhìn nhận tấm ảnh đăng trên báo Thái Lan là Hoàng Cơ Minh đã chết?

Anh xúi giục con cháu anh như Hoàng Tứ Duy, Đỗ Hoàng Điềm tuân theo chỉ thị của Việt Cộng để làm công tác chuẩn bị tư tưởng quần chúng hải ngoại “Không Chống Cộng” là anh dạy con cháu tiếp tục làm điếm nhục gia phong, anh biết không?





https://groups.yahoo.com/neo/groups/thaoluan9/conversations/topics/280096

=====================================



Việt cộng và những hoạch định cùng kế sách để tiêu trầm ý chí của người Việt Hải Ngoại

Ngay khi chiếm được miền Nam, Việt cộng đã hoạch định đường lối chiến lược, gài người, đưa người, mua chuộc người với mục đích tấn công cộng đồng người Việt hải ngoại, để:

► Hóa giải sức mạnh chống cộng.

► Đạt được những lợi ích cho chúng về kinh tế, chính trị, ngoại giao…

► Tạo lập địa bàn hậu thuẫn cho Việt cộng trong chính sách xuất cảng lao động, du sinh và nô lệ tình dục.


Điểm then chốt trong đường lối chiến lược của Việt cộng là sử dụng gián điệp với ba thành phần chính.

Thành phần thứ nhứt là những gián điệp do Việt cộng cài đặt trong thời chiến tranh Việt Nam, được Việt cộng cho xuất cảng qua ngả tỵ nạn, HO, ODP, đoàn tụ gia đình…

Thành phần thứ nhì là những gián điệp do Việt cộng đào tạo sau 1975, được Việt cộng cho xuất cảng qua ngả tỵ nạn, hôn phối, du sinh, tôn giáo…

Thành phần thứ ba là một số người Việt hải ngoại vì ngây thơ nhẹ dạ, vì ảo tưởng hay vì lợi lộc, bị Việt cộng chiêu dụ, hăm dọa, hay bị cài đặt khi về thăm Việt Nam, trở thành những tên tai sai cho Việt cộng.

Ngoài ra một số sinh viên du học trước năm 1975 đi theo Việt cộng cũng được Việt cộng ra lệnh thâm nhập vô các cộng đồng người Việt tại các quốc gia sở tại. Tùy theo vai trò và nhiệm vụ, mỗi gián điệp Việt cộng có một đường lối hoạt động riêng. Nhìn chung, chúng có hai giai đoạn chính.

a/ Giai đoạn đầu là chinh phục lòng tin của mọi người qua chống cộng, qua phục vụ cộng đồng, qua tiền bạc mua chuộc tình nghĩa đồng song, đồng hương hay đồng nghiệp. Một khi được mọi người tin tưởng, chung sẽ dần dần nắm giữ các chức vụ quan trọng trong cộng đồng, rồi dùng cộng đồng mua chuộc chính giới bản xứ; và dùng chính giới bản xứ lèo lái cộng đồng.

b/ Giai đoạn kế tiếp, núp dưới bình phong chống cộng và lá bài đấu tranh giành tự do dân chủ cho quê hương, những tên Việt cộng nằm vùng sẽ lèo lái cộng đồng và chính giới bản xứ thực hiện những việc có lợi cho Việt cộng như hậu thuẫn du sinh, lao công và nô lệ tình dục do Việt cộng xuất cảng; vận động giao lưu văn hóa với Việt cộng; kêu gào mọi người chấp nhận để Việt cộng lãnh đạo đất nước miễn qua chiêu bài đa đảng với những đảng cuội, đảng ma do VC thành lập; dùng tham vọng bành trướng của Trung Cộng tại Hoàng Sa, Trường Sa để đánh lạc hướng đấu tranh, khiến người Việt quên mất kẻ thù cực kỳ nguy hiểm trước mắt là Việt cộng, kẻ đã cưỡng chiếm cả Miền Nam, đầy đọa cả dân tộc Việt Nam suốt ba phần tư thế kỷ, đồng thời cắt đất, cắt biển của tổ quốc dâng cho Trung Cộng…

Muốn biết rõ một người có phải là gián điệp Việt cộng hay không, hãy nhìn kỹ những việc người đó làm trong quá khứ, hiện tại và cả tương lai.

Một người trong quá khứ hô hào chống cộng nhưng hiện tại quay ra bắt tay với Việt cộng, thì phải hiểu cái hiện tại của người đó chắc chắn là cái nguy hiểm ta cần phải chống; còn cái quá khứ chống cộng của người đó có thể chỉ là cái giả dối nhằm đánh lừa chúng ta.

Hiểu được như vậy, chúng ta sẽ không thất vọng, sụp đổ tinh thần đấu tranh, khi cái gọi là “thần tượng chống cộng” của mình bị sụp đổ; chúng ta cũng sẽ không mù quáng tôn sùng ai quá đáng để rồi đánh mất đi sự cảnh giác và trí phán đoán, chỉ biết nhắm mắt chạy theo thần tượng mà không biết thần tượng đang chạy theo Việt cộng.

Ngoài ra, chúng ta cũng không nên vội vàng tin tưởng những người được mệnh danh là “phản tỉnh”, “ly khai đảng cộng sản” hay “kiên định lập trường”, “chính hướng cách mạng”… cho dù những người này có chống cộng sản một cách điên cuồng.

A) Phần tử làm tình báo gián điệp.
Nên nhớ, quan trọng nhất trong cuộc tấn công của Việt cộng đối với cộng đồng người Việt hải ngoại là trận chiến tình báo, gián điệp. Mà đã là tình báo gián điệp, thì nhiều lúc, một tên Việt cộng giả vờ phản tỉnh, chiêu hồi, giả vờ ly khai... sẽ làm được nhiều trò có lợi cho Việt cộng hơn cả những tên Việt cộng có thẻ đảng.

B) Phần tử Việt cộng nằm vùng
Là những tên Việt cộng nằm vùng, thì tùy theo giai đoạn, hoàn cảnh, chúng sẽ được Việt cộng cho phép “chống cộng tối đa”, thậm chí Việt cộng còn sẵn sàng hy sinh những tên “Việt cộng nằm vùng tép riu” để tạo uy tín cho những tên Việt cộng nằm vùng quan trọng. Dĩ nhiên, đối với những tổ chức, những chính đảng do Việt cộng nặn lên tại hải ngoại, Việt cộng cũng áp dụng những thủ đoạn tương tự. Nghĩa là dưới bàn tay lông lá của Việt cộng, có những người hôm qua là đảng viên của đảng A, B, C, nay quay ra ly khai, chống đối quyết liệt, rồi nhảy vô cộng đồng hay một chính đảng khác, để thực hiện những nhiệm vụ do Việt cộng giao phó.

Trong bối cảnh xôi đậu của cộng đồng và những màn chống cộng phường tuồng của một số đảng phái hiện nay, chiến dịch bôi nhọ, lăng mạ, chụp mũ… do Việt cộng giật dây và những tên Việt cộng nằm vùng thực hiện.

Cần sự nhận định sáng suốt, phán đoán vững vàng của người Việt tị nạn cộng sản tại hải ngoại và cộng đồng người Việt yểu tự do dân chủ khắp năm châu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



BS BÙI DUY TÂM & TÔI

Năm 1964 ông Bùi Duy Tâm từ Mỹ trở về Sài gòn, sau khi hoàn tất học vị Tiến sĩ Y khoa và Tiến sĩ Sinh hóa (Biochemistry). Đầu tiên ông Tâm dạy tại Đại học Y khoa Sài gòn, sau đó ông ra Huế làm Khoa trưởng Đại học Y khoa Huế cho đến cuối năm 1972.
Ông rời Huế về Saigon để làm Khoa trưởng Đại học Y khoa Minh Đức.

Dạo đó tôi đang làm Hiệu trưởng một trường trung học tại Sài gon, cho nên nói về nghề nghiệp, thì tôi với ông cũng là… đồng nghiệp.

Vào năm 1972 ông Tâm cho mở một trung tâm huấn luyện bóng bàn dành cho thiếu nhi trong tòa nhà khánh tiết tại Vận Động Trường Cộng Hòa Sàigòn. Tòa Đại Sứ Tây Đức viện trợ 10 bàn đúng tiêu chuẩn quốc tế. Các em thiếu nhi đến tập dượt không phải trả tiền mướn bàn, mà còn được cấp banh, và nước uống. Ông Tâm cũng xin Bộ Thanh Niên biệt phái danh thủ Mai Văn Hòa và Vũ Đình Nhạc đến chỉ bảo huấn luyện cho các em.

Nhà tôi ở đường Triệu Đà (đối diện với nhà ông Trang sĩ Tấn, nguyên giáo sư trung học, nguyên Chuẩn tướng Giám đốc Nha Cảnh sát Đô thành Saigon). Từ nhà tôi đi bộ đến sân vận động Cộng Hòa chỉ có năm mười phút, cho nên vào những buổi chiều, tôi thường xách vợt đến đó chơi ké với các em thiếu nhi.

Từ đó tôi có dịp quen biết giáo sư Tâm, vì thỉnh thoảng sau giờ dạy tại đại học Y khoa Saigon, ông Tâm cũng thường lái xe ghé qua để theo dõi sinh hoạt trung tâm bóng bàn.

Quen biết nhau chưa được mấy năm, thì xảy ra biến cố 30 tháng 04, giáo sư Tâm và tôi không hẹn mà gặp trong trại tù cải tạo Trảng Lớn (tỉnh Tây Ninh). Chúng tôi ở trong L3/T2 tức là Trung Đoàn 3 Tiểu Đoàn 2. Bên kia hàng rào là Tiểu Đoàn 1, có luật sư kiêm ca sĩ Khuất Duy Trác, mỗi chiều thường chỉ huy đội hợp ca Tiểu Đoàn hát bè các bài nhạc cách mạng.

Bên này hàng rào, chúng tôi cũng không thiếu nhân tài, gồm có:

● Giáo sư Đặng Thông Phong (chưởng môn Hapkido ở Việt Nam),

● Giáo sư Vũ Đình Lục (dạy toán Võ bị Đà lạt),

● Giáo sư Bùi Duy Tâm (khoa trưởng Y khoa Minh Đức),

● Thống đốc Ngân hàng Quốc gia Việt nam Lê Quang Uyển,

● Họa sĩ Trịnh Cung Nguyễn văn Tiến,

● Phan Hải cháu ruột của Phan Mạch (Phan Mạch là chủ nhiệm văn phòng Thủ Tướng Phạm Văn Đồng).

● Giáo sư Phan Đình Hoài, người bạn thân của tôi là Hoài là cháu ruột của ba ông lớn Việt cộng: Lê Đức Thọ, Phan Đình Khải, Mai Chí Thọ,

● Phan Đình Đống và Đinh Đức Thiện, Phan Đình Dinh).

Mấy tháng đầu trong tù, chúng tôi chỉ lo đào giếng, cắt tranh lợp nhà, xây cất hội trường và lao động trồng rau. Dự tính đi học 10 ngày rồi về, mà chẳng thấy học hành gì cả.

Một buổi chiều, sau khi cơm nước xong, giáo sư Bùi Duy Tâm rũ tôi đi dạo chơi như thường lệ. Chúng tôi đi luồn lách giữa các vườn rau. Khi chỉ còn có hai đứa, giáo sư Tâm khẻ nói:

- Moa sẽ về trong một hay hai tuần nữa, moa có vài lời khuyên toa:

● Thứ nhất, hãy tập nhịn ăn. Trước kia ăn ba bát cơm thì nay tập ăn hai bát hoặc ít hơn, bên ngoài người dân cả nước còn đói, huống chi bọn tù như mình.
● Thứ hai, hãy tập nhịn nói, vì trong tù đầy rẫy bọn ăn ten. Càng nói nhiều càng mang hoạ vào thân.
● Thứ ba, toa hãy ráng giữ gìn sức khỏe, giữ vững tinh thần, để chờ ngày về với gia đình.
Có thể toa sẽ phải học tập trong hai ba năm hay lâu hơn nữa. Hãy giữ vệ sinh để tránh bệnh tật. Ở đây mắc bệnh thì chỉ có chết.

Tôi ngạc nhiên về những thông báo của anh, làm sao anh biết anh sẽ về, làm sao anh biết tôi sẽ học tập trong vài ba năm?

Giáo sư Tâm cho biết: Trước ngày mất miền Nam, anh có viết một dự án xin nước Pháp tài trợ và trang bị một phòng thí nghiệm y khoa, một thư viện cho đại học Minh Đức và Pháp đã chấp thuận.
Bây giờ “cách mạng/việt cộng” cần anh về để làm thủ tục nhận lãnh các quà tặng này. Giáo sư Tâm cũng cho biết trong gia đình anh có một người thân làm lớn trong chính quyền mới, người này đã báo cho anh biết rõ chính sách và thời gian cải tạo “ngụy quân ngụy quyền” và cũng chính người thân này đã “đứng tên” giùm nhà cửa, xe hơi của anh trước khi anh đi trình diện học tập cải tạo.


Quả thật, đúng hai tuần sau, giáo sư Tâm xách hành trang cá nhân lên trình diện Tiểu Đoàn. Anh chỉ kịp dúi cho tôi một bao thuốc tây gồm một ít thuốc cảm, thuốc ho và kiết lỵ là những thứ tối cần cho người tù cải tạo.

Ba năm sau, tôi được tạm tha trở về thành phố mang tên Bác. Tôi gặp lại giáo sư Tâm đi dạy đại học Nha Y Dược. Anh mặc áo sơ mi trắng, bỏ bên ngoài chiếc quần tây màu cứt ngựa. Anh cỡi xe đạp đến trường, vai mang xắc cốt, trông không khác gì một anh cán ngố miền Bắc của xã hội chủ nghĩa.

Mấy năm sau, khi đã định cư ở Úc, tôi lại nghe nhiều tin giật gân về giáo sư Tâm. Anh đã định cư ở Hoa kỳ. Anh leo lên núi Mont Blanc cao hơn 4,800 mét và là người Việt Nam đầu tiên lên Bắc cực (có giấy chứng nhận của Cơ Quan Điều Hành Bắc Cực). Anh còn ra vào Việt Nam nhiều lần để môi giới bán giúp Việt cộng kho đạn Long Bình.

Rồi giáo sư Tâm đi biển Đồ Sơn chơi với bà Dương Thu Hương (văn công Việt Cộng) và bà Hương đã thu băng những lời “hàn huyên của ông Tâm”
. Nhờ những cuộn băng này mà bà Dương thu Hương không bị Việt cộng “thủ tiêu”.

Đến đây tôi xin mời độc giả xem trích đoạn bài văn do chính bà Dương thu Hương viết:

“Trời đã giúp tôi thành công. Trong chuyến đi chơi Sông Ðà với các ông Bùi Duy Tâm và Bùi Duy Tuấn, tôi đã mất ba cuốn băng ghi toàn những chuyện ba hoa, hươu vượn.
Nhưng vào đoạn chót của cuốn băng thứ tư ông Tâm đã thú nhận: Anh đã cho Dương Thông rất nhiều tiền (Dương Thông là trung tướng công an Việt cộng)”.

Sau chuyến đi đó chừng vài ngày, họ bắt tôi. Trong thời gian ấy tôi đã kịp sao băng ghi âm ra vài bản, gửi ra ba nước: Pháp, Tiệp và Mỹ.

Do sự can thiệp của chính phủ Pháp, đặc biệt là bà Daniel Mitterand và phong trào nhân quyền thế giới, ngày 20/11 họ buộc phải thả tôi ra, sau gần tám tháng giam giữ không xét xử. Lúc đó ông Bùi Thiện Ngộ là Bộ Trưởng Bộ Nội Vụ. Ông Ngộ cử thiếu tá Sơn tới gặp tôi, nói:

- Theo đúng pháp luật thì chị có quyền kiện Nhà nước. Nhưng Bộ trưởng muốn tìm một khả năng mềm dẻo hơn có lợi cho cả hai bên.

Tôi cười (Bà DTH).

- Tôi hiểu cái sự kiện tụng ở xứ sở này ra sao. Tôi yêu cầu cuộc giải quyết với Dương Thông. Bộ Nội vụ chấp thuận.”

(hết trích lời bà DTH)

Trở lại Bác sĩ Tâm: Vào mùa Xuân năm 1992, đại diện của Bộ Nội vụ là ông Bùi Quốc Huy (tức Năm Huy) - Tổng Cục Trưởng Tổng Cục An Ninh, tiếp tôi có sự tham gia của Ðại Tá Việt cộng Nguyễn Công Nhuận, người ký lệnh bắt và phụ trách nhóm người tra hỏi tôi trong nhà giam.

Trong cuộc gặp này, tôi (BS BÙI DUY TÂM) nói:

- Tôi hiểu rất rành rọt tôi đang chơi trò trứng chọi đá. Bởi thế, lúc nào tôi cũng chuẩn bị cho cái chết của tôi. Tuy nhiên, tôi lại không ưa chết một mình. Nên tôi cũng trù liệu để sau cái chết của tôi, ít nhất cũng phải có dăm bảy đứa khác phải chết theo để tiếp tục chiến đấu dưới âm phủ, nếu không dưới đó rất buồn. Tôi có vũ khí của tôi. Trong tay tôi có hai cuộn băng ghi âm.

☛ Cuộn thứ nhất liên quan tới một trong những kẻ tạo dựng ra Nhà nước này, sư tổ của những người như ông. Nó tố cáo nhân cách một trong các bậc lương đống của triều đình chỉ là loài đểu giả, tâm tính hiểm ác, vô luân.
☛ Cuộn thứ nhì, chắc ông cũng đoán được, ghi lại cuộc nói chuyện của ông Bùi Duy Tâm với tôi, trong đó ông Tâm xác định là đã cho ông Dương Thông rất nhiều tiền. Đấy hẳn là món thù lao cho việc ông Dương Thông đã hai lần cứu ông Tâm ra khỏi trại giam, thêm nữa, Dương Thông đón rước ông Tâm đi tới tất cả những lầu cao thềm rộng - từ dinh cơ bà Nguyễn Thị Ðịnh tới Bộ Tổng Tham mưu, Bộ Quốc phòng… từ nhà riêng các vị chóp bu Nhà Nước xuống tới đám quan chức kề cận, để bàn định những đại sự như bán kho vũ khí Long Bình, bán dầu thô và những nguyên liệu khác... Như vậy tôi có trong tay bằng chứng về người tiền nhiệm của ông, gương mặt tiêu biểu cho quyền lực của chế độ này.

Hai cuộn băng ghi âm đó đã được ông Tâm chuyển tới ba nước: Pháp, Tiệp, Mỹ.
Nếu các ông đủ lực xin cứ việc truy tìm. Nhưng tôi không tin điều ấy. Các ông không có tiền. Nhân viên sứ quán Việt Nam ở nước ngoài đơn thuần là bọn buôn lậu, quay cuồng trong cơn lốc cóp nhặt đô la. Ở nước ngoài, các ông bất lực. Còn ở đây, các ông có thể tổ chức tai nạn xe gắn máy để kẹp chết tôi, có thể đầu độc tôi, có thể làm bất cứ một điều gì khác nữa nhưng vào thời điểm tôi chết, chắc chắn phải có kẻ đồng hành. Không tức thời, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ có. Và thêm nữa, những người thân của tôi ngoài biên giới sẽ lần lượt công bố các cuốn băng kia.

Cả hai người đàn ông lặng thinh rồi một người mở chai nước, một người mời tôi ăn nho. Họ hỏi tôi về sức khỏe, con cái, nhà cửa... làm như là một cuộc tán gẫu giữa mấy người hàng xóm. Tuy nhiên, tôi chẳng phải là một đứa bé nên tôi hiểu cái thái độ người thường gọi là: đánh trống lảng... ấy.

Bất cứ kẻ đạo đức giả nào cũng sợ sự thật. Tất thảy mọi quốc gia, mọi thể chế đều có bọn đạo đức giả. Nhưng chắc chắn, không ở đâu con người buộc phải trở thành đạo đức giả như ở đây, một xứ sở mang xiềng xích của hai thể chế: Phong kiến và cộng sản. Trước khi về, tôi (ông Bùi Duy Tâm) nói thêm:

- Xin nhắc lại rằng, tôi đứng trước guồng máy của các ông chỉ là trứng chọi đá, nhưng vì đã dấn thân vào cuộc chơi này, tôi bắt buộc phải học lấy vài món nghề của các ông. Vậy, các ông theo dõi tôi, tôi cũng theo dõi lại các ông. Tôi biết ông (Năm Huy) Bùi Quốc Huy (tức Năm Huy) - Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh thường uống rượu ở đâu, chơi gái ở đâu. Trong hội Quý Mùi (những người sinh năm 1943) ông vẫn tụ họp với những ai và đem theo loại rượu nào. Thành thực mà nói, trên phương diện này, đôi khi trứng còn mạnh hơn đá. Các ông rất nhiều tiền, các ông thèm khát sống, thèm uống rượu Tây, thèm chơi gái, thèm xây nhà lầu... Tôi là kẻ phá sản, tôi không uống rượu cũng không chơi điếm, tôi có thứ sức mạnh mà sư tổ của các ông thường vẫn gọi "sức mạnh của giai cấp vô sản". Riêng về luận điểm này, tôi thấy Mác đúng. Bởi vì, nói một cách sòng phẳng, với tất cả những thèm muốn ấy các ông sợ chết hơn tôi”.
Hết trích lời BS Tâm.

Tôi (Nguyễn Đồng Danh) quả thật nể nang giáo sư Tâm. Từ một người tù cải tạo, anh giao du với Bộ Trưởng Công an Việt cộng. Anh dùng đô la Mỹ để mua chuộc và lèo lái cái đám lãnh tụ Bắc Bộ phủ vào quỷ đạo của anh.

Cũng may nhờ cơ duyên gặp gỡ giáo sư Tâm, mà bà Dương Thu Hương đã có được những cuộn băng ghi âm quý giá. Và nhờ những cuộn băng này do ông Bùi Duy Tâm thâu, đã giúp bà Hương được định cư tại Pháp quốc.

Ngày xưa trong tù, giáo sư Tâm đã khuyên tôi ba điều:
nhịn ăn, nhịn nói và giữ gìn sức khỏe.

Ngày nay, tôi chỉ dám nhắc nhở ông Tâm một điều:
. “Tên anh là Duy Tâm, xin anh hãy cẩn trọng khi giao du với những con người Duy Vật”.

Nguyễn Đồng Danh.

Mar 03, 2012#31

https://www.tapatalk.com/groups/truongxuabancufpb/qlvnch-m-t-th-i-l-ng-l-y-ngo-dinh-diem-bs-ha-thuc--t1074-s30.html

7

Photo:ktg nxn


Photo:ktg nxn ">





công cụ tuyên truyền của CSVN
https://youtu.be/qYWpSYV6cx8

 

No comments:

Post a Comment

"Saigonaises" Du khách ngoại quốc và dân "Saigonaises" còn gọi là Sài Gòn

Du khách ngoại quốc và dân "Saigonaises" còn gọi là Sài Gòn thay vì thành phố Hồ chí Minh. 1 Vì sao? Tro...