Chi Ro Bu
Những Người Bạn Thám Kích Của Chúng Tôi…
#b7c5a5
Biệt Kích Nùng
Charles Schwiderski
Thuộc Toán Cố Vấn MACV 24
Nhiệm kỳ 1967-1968
Nguyên cố vấn cho Thám Kích Cao Nguyên, Biệt Khu 24 QLVNCH, Kontum
Hà Kỳ Lam chuyển ngữ
Lời người dịch: Trong chiến tranh Việt Nam trước đây, thế giới đã từng nghe danh những chiến trường như Khe Sanh, Plei Me, Đức Cơ, Đồng Xoài, Bình Giả v.v. Nhưng có những trận đánh không tên và mức độ khốc liệt của chúng ít ai biết đến. Chi Ro Bu là một trận chiến trên Cao Nguyên Trung Phần Việt Nam, tuy ở qui mô nhỏ, nhưng độ khốc liệt của nó đã khiến cho một cố vấn Mỹ trong cuộc mỗi lần hồi tưởng lại phải sụt sùi rơi lệ. Được phép của tác giả thiên hồi ký này, Charles Schwiderski, người dịch xin hân hạnh chuyển ngữ gửi đến quí độc giả.
HKL.
Chi Ro Bu – Hai đại đội thám kích Cao Nguyên của Biệt Khu 24, QLVNCH, đại đội 403 và đại đội 406, trong đó có tôi và một viên cố vấn nữa tháp tùng, nhận lệnh lùng tìm tung tích trung đoàn 24 chính qui Bắc Việt trong vùng rừng núi trùng điệp Chi Ro Bu. Vùng núi Chi Ro Bu tọa lạc ở phía bắc tỉnh Pleiku, trong vùng giáp ranh với tỉnh Kontum, và nằm về phía đông quốc lộ 14 chạy từ Pleiku đến Kontum và tiếp tục về hướng Dak To.
Hầu hết lính thám kích là người Thượng, trong khi sĩ quan là người Kinh. Lực lượng thám kích là những đơn vị trinh sát chỉ trang bị nhẹ với súng trường M16, lựu đạn, súng phóng lựu M79, và vài vũ khí chống tăng nhẹ M72.
Sáng sớm ngày 19-8 chúng tôi lên xe rời hậu cứ Thám Kích tại thị xã Kontum trực chỉ một địa điểm trên QL 14, từ đó chúng tôi xuống xe biến vào núi. Hai đại đội thám kích được chỉ định chiếm hai mục tiêu khác nhau, tiến quân theo hai trục riêng rẽ nhưng song song với nhau. Ý niệm điều quân là, nếu đại đội nầy bị lâm nguy thì đại đội kia có thể tiếp cứu. Hai chúng tôi được chỉ định đi với đại đội 406. Tôi cảm thấy biết ơn về sự điều động đó, bởi vì vị đại đội trưởng của 406 là một anh chàng ba-gai nhưng là một sĩ quan xuất sắc.
Có tin cho hay Trung Đoàn 24 chính qui Bắc Việt dự định tấn công thị xã Kontum. Các đơn vị QLVNCH đang nổ lực lùng tìm Trung Đoàn 24 chính qui Bắc Việt trong thung lũng sông Dak Akoi phía đông bắc thị xã Kontum, nơi quân Bắc Việt đang chuẩn bị cho cuộc tấn công của họ. Bị áp lực của các đơn vị QLVNCH nầy, quân Bắc Việt đã di chuyển vào thung lũng Ia Tower, và rồi có lẽ đã bôn tẩu vào vùng núi Chi Ro Bu.
Binh sĩ và sĩ quan của hai đại đội thám kích tham dự cuộc hành quân đều biết rằng họ đang dấn thân vào một chiến trận có thể khốc liệt, tuy rằng công tác của thám kích không phải ăn thua với quân Bắc Việt. Họ chỉ có nhiệm vụ xác nhận sự hiện diện của địch và tìm vị trí của chúng để báo cáo lên thượng cấp.
Trước khi rời Kontum, tôi nhận thấy phần lớn quân nhân thám kích đều có vẻ căng thẳng và lo lắng, kể cả các sĩ quan. Do những điều loan truyền từ các đơn vị hoạt động trong vùng thung lũng sông Dak Akoi, những quân nhân thám kích đã xem cuộc hành quân này rất nghiêm trọng. Tôi đã làm cố vấn thám kích gần một năm nay rồi, và tôi chưa bao giờ thấy họ lo lắng như thế. Tôi thấy thám kích được cấp phát và mang theo đạn dược nhiều hơn thường lệ. Họ biết đây sẽ là cuộc hành quân không dễ ăn đâu. Sự lo âu của họ đã tác động đến tôi, vì cuối cùng tôi cũng mang thêm đạn, lựu đạn, và một cục pin dự trữ cho máy truyền tin.
Đoàn xe chở thám kích từ Kontum đến điểm xuất phát đã đến nơi vào khoảng gần trưa. Thám kích xuống xe, tập họp, và hai đại đội cùng tiến vào vùng hành quân để sau đó rẻ ra hai hướng, mỗi đại đội hướng về mục tiêu của mình. Vài cây số đầu tiên địa thế tương đối bằng phẳng. Chúng tôi đi qua vài ngôi làng bỏ hoang, cỏ mọc um tùm, cảnh tượng đã gieo vào lòng tôi một nỗi lo sợ mông lung, và tôi có thể cảm nhận chính điều đó trong lòng những người lính thám kích quanh tôi.
Địa thế bằng phẳng nhường lối cho những mô gò dưới chân núi , và những mô gò nhường lối cho những dốc núi cao. Bức màn che của cây lá khởi đi từ cỏ cây và vòm lá một tầng trên thế đất bằng phẳng đến vòm lá hai tầng ở các mô gò, đến rừng rậm với vòm lá ba tầng của núi cao dốc đứng. Dọc lối tiến quân chúng tôi thấy các đường mòn chạy từ các mô gò dưới chân núi và từ rừng rậm ra quốc lộ. Đây có thể là lộ trình quân Bắc Việt di chuyển ra quốc lộ để phục kích các đoàn xe quân đội Mỹ và QLVNCH di chuyển giữa Kontum và Pleiku. Khi chúng tôi tiến sâu vào rừng, chúng tôi tìm thấy những vị trí đóng quân tạm của quân Bắc Việt, có đầy đủ hố cá nhân và hầm đặt súng cộng đồng. Một cảm giác bất an dường như xâm chiếm hai đại đội thám kích.
Chúng tôi tiếp tục di chuyển và khi trời tối dần, hai đại đội bố trí đóng quân đêm như thường lệ. Sau khi thiết lập các điểm hỏa tập phòng thủ với pháo binh yểm trợ và liên lạc với phòng hành quân để hỏi xem có tin tức gì mới về tình báo hoặc về kế hoạch hành quân, tôi ra ngồi bên ngoài chiếc võng và tấm poncho che mưa nắng của mình và ngước nhìn trời sao. Các vì sao đêm ấy sao tuyệt vời thế, sáng thế, đẹp thế và an bình thế và tôi tự hỏi không biết mình có sẽ được bình yên trở về từ vùng núi đồi này không. Sau đó tôi chui vào võng và ngủ thiếp đi cho đến khi những tiếng người nói léo xéo làm tôi thức giấc. Trong đêm tối vài tên lính Bắc Việt lên tiếng nhục mạ thám kích chúng tôi, mà những quân nhân thám kích thì thừa kinh nghiệm không đáp lại để lộ vị trí của mình. Thậm chí có tên cán binh Bắc Việt nói được chút đỉnh tiếng Anh đã gào lên, “Mày sẽ chết sớm, thằng Mỹ” (“You die soon, Yankee”), vì biết có vài cố vấn Mỹ đi với thám kích. Hiển nhiên quân Bắc Việt đã biết thám kích đang ở đây. Tôi khẽ gọi xin pháo binh tác xạ vào hai điểm trong số những điểm hỏa tập tiên liệu, và những tiếng gào kia im bặt.
Bình minh ló dạng, cơm đã nấu chín, ăn uống xong, và hai đại đội lại rẻ ra, mỗi bên theo lộ trình của mình, tiến sâu hơn vào rừng núi Chi Ro Bu.
Đại đội 406 có vào khoảng bảy mươi lăm binh sĩ và hai sĩ quan. Trong ba đại đội thám kích, đại đội này xuất sắc nhất và tôi cảm thấy thoãi mái khi được biết mình sẽ đi với họ khi hành quân vào tận núi đồi Chi Ro Bu. Đỉnh cao 1128 thước hay là 3700 feet trên mặt biển là mục tiêu sắp tới của chúng tôi. Cho đến hôm nay chúng tôi chưa chạm trán với quân Bắc Việt nhưng chúng tôi biết họ đang theo dõi chúng tôi khi chúng tôi di chuyển xuyên qua cánh rừng rậm. Chúng tôi đang đi trong vùng vòm lá ba tầng nên tầm nhìn chung quanh chỉ độ mấy feet. Một anh chàng bộ đội Bắc Việt có thể ở khoảng cách một yard mà ta có thể không biết hắn ta đang ở đó. Rừng già, thâm u, và rất im vắng, quá im vắng.
Chúng tôi dừng lại nghỉ một lát, thử máy móc truyền tin, xem lại bản đồ và thấy hồ nghi điểm đứng của mình. Lát sau chúng tôi bắt đầu leo núi.
Chúng tôi biết quân Bắc Việt ở gần đâu đây, và chúng tôi biết họ đang quan sát, theo dõi chúng tôi nhưng chúng tôi có những mục tiêu phải thi hành. Chúng tôi gặp phải thế đất rất dốc, và có sự báo động từ đầu hàng quân chuyền lại phía sau. Tôi tiến lên phía trước mới hay toán đi đầu đã phát giác những bậc cấp dẫn lên núi, vài chỗ có cả lan can để vịn tay. Anh em thám kích biết ngay mình đang ở trong canh bạc, đối dầu với một lực lượng địch rất lớn. Chúng tôi không đi theo các bực cấp, sợ đụng mìn bẫy hay bị phục kích, nhưng băng rừng lên núi. Tại một điểm chúng tôi phát giác đường dây điện thoại giăng từ trên núi xuống. Vị đại đội trưởng thám kích gọi về Bộ Tư Lệnh Biệt Khu báo cáo những gì vừa tìm thấy, và nhận được lệnh tiếp tục tiến chiếm mục tiêu kế tiếp. Bất đắc dĩ, người đại đội trưởng ra lệnh tiếp tục di chuyển.
Chúng tôi tiếp tục leo núi, có cảm giác gần địch nhưng chưa đụng độ. Chẳng bao lâu chúng tôi lên đến đỉnh núi giống như một quả đồi hay một thế đất cao bên sườn của ngọn núi lớn Chi Ro Bu. Ngọn đồi này giống như một đường đỉnh ngắn. Có dấu vết cho thấy vùng này mới đây đã có người sử dụng, có thể là một đơn vị chính qui Bắc Việt đóng quân đêm. Đại đội dừng ở đây trên dãi đường đỉnh cụt ngủn để nghỉ mệt. Nhiều anh lính lấy cơm nắm, vắt từ cơm dư sáng nay, ra ăn. Nghỉ ngơi xong, chúng tôi tiếp tục leo núi.
Chúng tôi vừa rời cái đường đỉnh cụt ngủn được một lát thì một phát súng bắn vào tôi từ một khoảng cách gần đâu đây. Phát súng dường như chỉ hụt đầu tôi khoảng một phân inch. Thám kích dàn đội hình phòng thủ, nhưng chẳng thấy động tĩnh gì tiếp theo. Có vẻ như đoàn quân thám kích vừa đi qua gần vị trí canh gác của một lính Bắc Việt. Anh ta đợi một mục tiêu tốt, một người Mỹ như tôi (cao sáu feet hai inches, gần gấp đôi chiều cao của anh em thám kích quanh tôi, và nổi bật như ánh điện nê-ông chớp nháy) và nổ súng. Thật ơn phước, anh ta đã bắn trật và sau khi đợi ít phút cho thần kinh của tôi lắng xuống, chúng tôi lại lên đường.
Chúng tôi đâu có ngờ, khoảng hai tiếng đồng hồ sau khi tôi bị bắn tỉa, chúng tôi đang tiến vào một trận địa phục kích khéo léo của quân Bắc Việt. Chẳng ai biết rõ sự thể ra sao, nhưng theo suy đoán thì lực lượng Bắc Việt đã bố trí trận địa phục kích rộng lớn hình chữ U để chúng tôi bước vào và bị đánh từ ba hướng. Thành phần đi đầu nghi ngờ có gì không ổn và cả đoàn quân dừng lại. Khinh binh tiền sát và hai khinh binh nữa được lệnh tiến bước dò đường.
Khi họ đi tới thì mọi sự phơi bày ra hết, khu rừng rậm vang dội hỏa lực địch không sao tả xiết. Không tưởng tượng nỗi cái khối lượng hỏa lực mãnh liệt đổ về phía chúng tôi. Có cả vũ khí cộng đồng, vũ khí cá nhân, lựu đạn, hỏa tiễn B40. Không sao tiến tới trong lượng hỏa lực như vậy. Ba người lính thám kích đi dò đường đã chết ngay tại chỗ. Thật đáng buồn, chúng tôi không lấy xác họ được. Không đến được với chiến hữu của mình là cả một sự đau khổ đối với tập thể thám kích. Nhiều người tin rằng người chết phải được chôn cất, nếu không, vong linh họ cứ vất vưởng trong cõi trần này mãi mãi.
Chúng tôi đã khám phá sớm cuộc phục kích nhưng phải rút lui xuống núi để không bị tiêu diệt. Quân Bắc Việt hình như đang dồn quân và di chuyển để vây hai bên sườn chúng tôi khi thám kích triệt thoái xuống núi. Khi súng bắt đầu nổ tôi lập tức gọi pháo binh yểm trợ nhưng tác xạ của pháo binh dường như chỉ có tác động hạn chế đối với khối lượng hỏa lực của quân Bắc Việt. Đài trung ương tác xạ pháo binh duy trì một hàng rào hỏa lực phía sau và hai bên sườn chúng tôi, cầm chân quân Bắc Việt, khi chúng tôi di chuyển xuống núi.
Cuối cùng chúng tôi trở lại được cái đường đỉnh cụt ngủn. Cơ may duy nhất của chúng tôi là tìm cách cố thủ nơi nào có thuận lợi của thế đất cao và ngọn đồi này bên sườn dãy núi lớn cho chúng tôi địa thế cao đó. Không hiểu sao, quân Bắc Việt không truy kích, điều nầy giúp thám kích có thời gian thiết lập một vòng đai phòng thủ tốt và tận lực đào hầm hố. Chúng tôi đã lãnh thêm hai tử thương và một số bị thương nhẹ do hỏa lực dữ dội của địch, nhưng không mang theo được hai xác đồng đội xuống núi với chúng tôi. Gọi trực thăng tản thương là điều không thể được với rừng rậm tàng lá ba tầng và không có bãi đáp gần vị trí chúng tôi. Dù có bãi đáp đi nữa, hỏa lực quân Bắc Việt mãnh liệt như thế, một chiếc trực thăng đáp xuống hay bay là là trên mặt đất cũng sẽ lâm nạn.
Việc kể lại câu chuyện nầy thật rất khó khăn đối với tôi và sẽ còn khó khăn hơn nữa khi khơi dậy sự việc của ba ngày sắp tới. Vài người bạn tốt sẽ ra đi và tôi biết cố gắng moi ký ức từ trong óc mình, ở đó tôi cố đè nén bao lâu nay, sẽ khổ tâm và đau đớn. Tôi sẽ khóc như tôi vẫn luôn luôn rơi lệ mỗi khi ký ức đưa tôi về lại khoảng thời gian và không gian nầy.
Để phối hợp yểm trợ của Mỹ hiệu quả hơn, vị đại đội trưởng thám kích yêu cầu phân phối một cố vấn Mỹ bên phải hay mặt phía nam, và một cố vấn Mỹ bên trái hay mặt phía bắc của vòng đai đóng quân, với hướng trước mặt hay mặt phía đông đối diện núi Chi Ro Bu. Mặt sau hay mặt phía tây là hướng đi xa núi Chi Ro Bu. Ông ấy cùng với viên cố vấn kia bố trí ở mặt bắc của vòng đai và viên đại đội phó và tôi tìm một vị trí ở mặt nam tuyến phòng thủ. Chúng tôi may mắn gặp một thân cây to với một lổ bộng trong gốc từ đó có thể quan sát cả mặt phía đông và mặt phía nam của vòng đai phòng thủ. Lổ bộng dưới gốc cây gần giống như một pháo đài mà ít nhất chúng tôi có trần để che chở. Người lính mang máy truyền tin cho tôi và người lính hiệu thính viên của viên đại đội phó nhảy ngay xuống cái hố dưới gốc cây. Tôi hơi lo rằng hai cần ăng-ten tại một vị trí sẽ thu hút hỏa lực của quân Bắc Việt, nên đã phủ thêm mấy bụi cây để che chúng lại.
Lúc đầu tôi thấy rỡn tóc gáy với ý nghĩ bò xuống cái lổ bộng trong gốc cây, tưởng tượng đến những con vật bò sát đang làm tổ trong ấy. Tôi đang suy nghĩ đến những con rắn rít đó thì có tiếng nổ “départ” thật rõ của súng cối và tôi quên ngay mọi con vật bò trườn và phóng xuống chỗ ở mới của tôi khi những quả đạn cối bắt đầu nổ trên vòng phòng thủ của chúng tôi.
Khi đạn cối nổ chung quanh, thì vòng đai phòng thủ của chúng tôi ở mặt đối diện ngọn núi lớn cũng bắt đầu nhận hỏa lực cá nhân của địch. Tiếp theo đó là một đợt tấn kích thăm dò nhỏ. Lực lượng thám kích liền đẩy lui quân Bắc Việt và may phước thật trận pháo kích cũng giảm dần rồi im bặt.
Vị đại đội trưởng thám kích liên lạc bằng vô tuyến với đại đội 403 và bảo họ tìm cách bắt tay với chúng tôi nhưng họ đang đụng nặng với quân Bắc Việt nên không thể di chuyển. Chúng tôi đành tự lực.
Trong ánh sáng nhá nhem, tôi thiết lập những điểm hỏa tập phòng thủ tiên liệu có đánh số với Đài Trung Ương Tác Xạ pháo binh. Nếu tôi cần pháo binh tác xạ tôi có thể yêu cầu bằng cách cho Đài Trung Ương Tác Xạ biết số của mục tiêu và mọi điều chỉnh, và thế là hỏa lực pháo binh sẽ đang trên đường đi. Viên cố vấn Mỹ tại tuyến phòng thủ mặt phía bên kia cũng làm tương tự.
Một phi công điều khiển oanh kích của không quân Mỹ trên chiếc máy bay nhỏ của anh ta vào tần số liên lạc với tôi và bảo nếu chúng tôi cần yểm trợ anh sẽ lên vùng. Chúng tôi đang bị hỏa lực đại liên cỡ lớn từ dãy núi lớn bắn xuống, nên tôi cho viên phi công tọa độ nơi tôi phỏng đoán địch đặt súng và anh ta nói sẽ xem có thể làm gì để giúp chúng tôi. Sau mấy phút, tôi thấy chiếc phi cơ điều khiển oanh kích bay tới và bắn trái khói vào dãy núi lớn, ngay tọa độ tôi cho anh ta. Rồi tiếp đến là tiếng gầm thét của máy bay phản lực khi chúng nhào xuống mục tiêu bốc khói do phi cơ điều khiển oanh kích để lại. Những màn nhào lộn này được tiếp nối bằng những tiếng nổ của bom do chúng thả xuống và bằng tiếng gầm khủng khiếp của động cơ phản lực khi chúng cất lên bay xa. Nhờ vậy hỏa lực đại liên hạng nặng đã im tiếng trong đêm. Tôi cám ơn viên phi công điều khiển oanh kích và anh ta bảo nếu cần yểm trợ xin cứ gọi.
Trong mấy tiếng đồng hồ sau đó chúng tôi không bị một trận tấn kích qui mô nào nhưng bị quấy rối thăm dò vì quân Bắc Việt muốn điều nghiên vị trí chúng tôi. Chúng tôi cũng bị nhiều đợt pháo kích bằng súng cối, cứ mỗi lần ít quả. Khi đêm dần tàn và bình minh sắp ló dạng quân Bắc Việt đánh mạnh ở mặt phía đông và phía bắc. Một loạt hỏa lực đạn cối dữ dội bắt đầu rơi trên vị trí chúng tôi kèm theo nhiều hỏa tiễn B40 do bộ binh Bắc Việt bắn, phần lớn đụng cây cối nổ tung rãi miễng nóng hổi khắp mặt đất.
Chiến trận ở mặt bắc của tuyến phòng thủ ác liệt, và lần đầu tiên trong nhiệm kỳ của mình tại Việt Nam tôi mới nghe tiếng ré xé trời của kèn đồng và tu-huýt mà quân Bắc Việt dùng để thúc quân. Viên cố vấn Mỹ ở hướng đó đang điều khiển pháo yểm của Mỹ, và từ vị trí thuận lợi của mình, tôi điều hỏa lực pháo binh về mặt phía đông của phòng tuyến chúng tôi. Cuối cùng quân Bắc Việt rút lui, bỏ lại trên sườn đồi nhiều xác chết và thương binh. Đơn vị thám kích có bốn chết và nhiều bị thuơng. Tiếng rên la của thương binh hai bên thật khiếp đảm và vang dội buổi bình minh. Các y tá thám kích chăm sóc thương binh hết sức mình vì không thể có trực thăng tản thương. Với tình hình chiến trường này, một số thương binh có thể bị tử vong vì không được tản thương.
Vì giao tranh nặng, số anh em thám kích nào phải đứng mũi chịu sào hướng tấn công mạnh nhất hầu như không còn đạn dược. Các hạ sĩ quan của đại đội phải đi gom đạn từ các thám kích ở mặt phía nam và phía tây của vòng đai phòng thủ để phân phối lại cho những ai hết đạn. Đạn dược đã trở nên một mối ưu tư lớn.
Vị đại đội trưởng thám kích gọi máy xin tái tiếp tế đạn và nước uống nhưng trước khi chuyến tái tiếp tế đến được thì quân Bắc Việt lại một lần nữa tấn công chúng tôi, lần này đánh vào phía của tôi. Tôi lập tức gọi pháo binh yểm trợ và điều chỉnh tác xạ, cho đạn rơi thật gần mình rồi điều chỉnh tác xạ rãi dần đi xuống sườn đồi về phía quân Bắc Việt. Quân Bắc Việt vẫn cứ tiến lên, di chuyển từ thân cây nầy đến thân cây kia. Thám kích ném lựu đạn và bắn vào lính Bắc Việt đang tiến tới. Hỏa lực của lực lượng tấn công thật dữ dội, súng cá nhân, súng cộng đồng và hỏa tiễn B40. Khói thuốc nổ vờn không trung như một màn sương. Lại cũng tiếng ré của kèn đồng và thanh âm như xé màn nhĩ của tu-huýt.
Một toán quân Bắc Việt đang tiến về phía lổ bộng dưới gốc cây của chúng tôi. Đạn dược khan hiếm, nên chúng tôi lựa mục tiêu, nhắm và bắn thận trọng, không muốn phí một viên đạn. Tôi nhắm và bắn một tên lính Bắc Việt dường như đang nhìn tôi và tiến đến tôi. Hắn giật nẩy người khi viên đạn của tôi trúng hắn nhưng vẫn tiếp tục tiến tới. Tôi bắn một phát nữa và hắn quỵ xuống nhưng lại đứng dậy và cứ tiến tới. Tôi không tin nỗi, nhưng kìa, hắn đang tiến tới gần tôi. Tôi bắn nữa, lần này hắn ngã gục xuống rồi cố bò về phía tôi. Cuối cùng khi hắn chết thì chỉ còn cách miệng hố của tôi khoảng một sãi tay, và đôi mắt dường như đang dòm tôi, với miệng cười nhạo báng. Suốt thời gian trên mỏm đồi, mỗi lần từ trong hố ẩn núp nhìn ra tôi phải chạm mặt với miệng cười nhạo báng kia.
Hỏa lực pháo binh do tôi điều khiển tiếp tục rải đạn lên xuống sườn đồi, đốn ngã đội hình tấn công của địch nhưng nhiều lính Bắc Việt đã xông sát vị trí chúng tôi đền nỗi tác xạ pháo binh không làm gì được chúng, và chúng đang đánh xáp lá cà với thám kích. Thám kích chế ngự được chúng nhưng quân Bắc Việt tiếp tục tấn công. Thám kích từ mặt phía bên kia được điều sang tăng cường cho chúng tôi.
Viên phi công điều khiển oanh kích của không lực Mỹ vào tầng số vô tuyến của tôi và hỏi xem anh ta có thể giúp gì không. Tôi yêu cầu anh ta chấm vùng mục tiêu dưới chân đồi và những trục nghi ngờ là lộ trình tiến sát đến chân đồi. Một lát sau, anh ta gọi không yểm đến đánh vào những vùng đó.
Cuộc tấn công của quân Bắc Việt thưa dần rồi ngưng hẳn. Lính Bắc Việt chết và bị thương nằm ngổn ngang trước khu vực phòng thủ của chúng tôi. Cây cối và thảo mộc bên trong lẫn bên ngoài vòng đai phòng thủ và toàn ngọn đồi đã đổi dạng từ rừng dày đặc thành những bộ xương tan tành của rừng rậm trước đây. Thám kích nhận lãnh thêm ba tử thương và nhiều bị thương, trong đó một số anh em còn có thể tiếp tục chiến đấu, một số khác thì không. Một lần nữa, các y tá thám kích cố gắng hết sức mình chu toàn nhiêm vụ.
Một trực thăng tái tiếp tế đến và cố bay lơ lửng tại chỗ trên vị trí chúng tôi nhưng hỏa lực dữ dội của quân Bắc Việt đã đuỗi chiếc máy bay đi. Nó bay một vòng rồi trở lại trên vị trí chúng tôi với vận tốc nhanh, đạp những thùng đạn xuống. Phần lớn những thùng đạn rơi bên ngoài vòng đai của chúng tôi, và những thùng rơi bên trong khu vực chúng tôi thì vỡ tung khi chạm đất làm đạn tung toé khắp nơi. Lính chạy đi nhặt đạn trong khi xạ thủ bắn tỉa của quân Bắc Việt nhắm bắn họ. Đạn dược thu hồi xong được phân phát cho mọi người. Số đạn dược chúng tôi thu hồi được chắc chắn là “đỡ khổ”, nhưng không đủ để đương đầu với nhiều đợt tấn công nữa.
Sau đợt tấn công vừa rồi, cũng gần trưa. Tất cả trở nên im vắng một cách lạ lùng, không có quấy rối thăm dò, không có pháo kích. Thám kích thừa dịp tu bổ vị trí, chăm sóc thương binh và gắng nghỉ xã hơi. Thật đáng phục khi thấy những thương binh còn khả năng chiến đấu đã đứng vững ở phòng tuyến như thế nào. Một số thương binh không còn khả năng trụ ở vị trí chiến đấu nhưng có thể sử dụng vũ khí khi cần, đã xin được cầm súng để phòng khi địch tấn công hay đột nhập vào phòng tuyến. Nếu có thể được, họ cố gắng bảo vệ đồng đội bị thương.
Lực lượng hành quân lại yều cầu một chuyến tái tiếp tế nữa, xin đạn dược và nước uống. Khoảng một hay hai tiếng đồng hồ sau, trực thăng tái tiếp tế đến và được hai trực thăng võ trang hộ tống. Trực thăng võ trang đã yểm trợ hết sức mình nhưng trực thăng tái tiếp tế lại cũng bị hỏa lực quân Bắc Việt đuỗi bay xa và cũng lại bay trên đầu chúng tôi với vận tốc nhanh và đạp những thùng nước và thùng đạn xuống. Phần lớn những thùng nước bị vỡ tung khi chạm đất nhưng một ít nước lấy được đã dành riêng cho thương binh. Cũng như lần trước, phần lớn những thùng đạn rơi bên ngoài vòng đai phòng thủ và những thùng rơi bên trong vòng đai bị vỡ tung nhưng không đến nỗi tệ hại như lần trước và đạn dược đã được thu hồi và phân phát. Tình trạng đạn dược có cải thiện nhưng vẫn còn nghiêm trọng.
Xế trưa ngã dần sang chiều tối và quân Bắc Việt vẫn để chúng tôi yên ổn, có lẽ không phải đang gom quân để đánh nữa, nhưng chắc chắn đang liếm những vết thương rĩ máu. Nhiều lính Bắc Việt nằm chết trên sườn đồi của chúng tôi và vài tên bị thương vẫn còn đang rên la. Hoàng hôn chuyển sang đêm tối và hỏa châu do pháo binh yểm trợ bắn đã tỏa ánh sáng kỳ ảo trên sườn đồi và trên vị trí chúng tôi. Ánh sáng hỏa châu được mọi người hoan nghênh vì nó giúp chúng tôi quan sát được quân Bắc Việt nếu chúng có giở trò gì. Cùng lúc hỏa châu bắt đầu bắn lên, quân Bắc Việt cũng bắt đầu rót đạn cối vào chúng tôi, cứ hai hay ba quả một lúc. Không ai hề gì cả nếu ẩn dưới hầm, trừ phi quả đạn rơi ngay vào hố.
Hỏa lực súng nhỏ lúc đầu nghe lẻ tẻ, từ từ tăng cường độ, rồi rộ lên ở mặt phía tây của vòng đai. Quân Bắc Việt hình như đang đánh vào một khu vực nhỏ của vị trí chúng tôi, chậm rãi di chuyển mũi tấn kích dọc theo vòng đai về phía bắc. Địch đang thăm dò lực lượng chúng tôi, tìm điểm yếu nhất. Một lát sau tiếng súng im bặt.
Lại im lặng, ngoại trừ đạn pháo của súng cối. Tôi nhận được tin báo từ phòng hành quân rằng Spooky sẽ lên vùng và sẵn sàng yểm trợ. Spooky là phi cơ AC-47 của Mỹ trang bị 3 súng liên thanh nhỏ hoặc liên thanh nhiều nòng¹ . Công dụng chính của nó là yểm trợ tiếp cận cho bộ binh. Spooky có thể ở trên vùng mấy tiếng đồng hồ, cung cấp hỏa lực chế ngự đối phương rất hiệu quả. Ba giây khạt đạn của tất cả các nòng liên thanh trên một chiếc Spooky có thể rãi một viên đạn trong mỗi foot vuông của một sân football. Mấy phút sau Spooky gọi báo cho biết đang ở trên đầu chúng tôi và sẵn sàng yểm trợ. Tôi cho họ biết hiện giờ tình hình yên tĩnh ngoại trừ đạn cối đang bắn vào vị trí chúng tôi. Spooky nói sẽ cố tìm ánh lửa xuất phát từ các nòng súng cối và sẽ diệt chúng. Thật thế, lần kế tiếp quân Bắc Việt bắn súng cối, Spooky khám phá được vị trí súng và đã diệt bằng một tràng liên thanh. Tôi cám ơn Spooky và yêu cầu họ tác xạ trên các lộ trình tiến sát đến vị trí chúng tôi để đề phòng quân Bắc Việt đang tập trung để mở một đợt tấn công mới. Spooky đáp ứng bằng cách trải hỏa lực hủy diệt trên các lộ trình tiến đến vòng đai phòng thủ của chúng tôi.
Hiển nhiên quân Bắc Việt biết Spooky đang bay trên vùng và chúng ngán vũ khí tuyệt vời này. Bỗng chốc tôi nghe từ máy truyền tin của mình giọng rõ ràng người Việt Nam gọi “Spooky, Spooky”. Quân Bắc Việt đã tìm được tần số của tôi và đang thử gọi Spooky. “Spooky, Spooky” lại vang lên nhiều lần từ miệng quân Bắc Việt. Viên phi công của Spooky vào tần số liên lạc và nói, “nghe như những người bạn nhỏ của chúng ta đang gọi tôi.” Anh ta cười và nói có thể thả hỏa châu soi sáng nếu cần và sẽ bay vòng vòng trên vị trí cho đến khi phải rời vùng lấy thêm nhiên liệu.
Đêm trôi qua yên tĩnh như lần trước từ lúc trận chiến kinh khủng trên quả đồi bắt đầu. Sự yên lặng bị phá tan với tiếng nổ của lựu đạn do thám kích ném từ phía tôi, mặt phía nam của vòng đai phòng thủ. Họ vừa nghe tiếng bước chân di chuyển ngay dưới sườn đồi. Những tiếng nổ của lựu đạn được đáp lại ngay lập tức bằng hỏa lực dữ dội của súng nhỏ và hỏa tiễn B40 từ phía lực lượng Bắc Việt. Bộ phận đi đầu của địch đã có thể bò gần vòng phòng thủ mấy feet trước khi bị phát giác. Bọn chúng có thể là đơn vị đặc công tinh nhuệ, được huấn luyện đặc biệt để bí mật tiến sát và nằm phục sẵn chờ đến giây phút tấn công. Spooky đã thấy những đốm lửa đạn của quân Bác Việt và lập tức thả hỏa châu và khai hỏa xuống lực lượng tấn công, rãi hỏa lực trên sườn đồi. Quân Bắc Việt tiếp tục tấn kích một lát nhưng rồi tất cả trở nên im lặng, và tình hình yên tĩnh cho đến sáng. Spooky vào tần số liên lạc với tôi và báo cho biết phải rời vùng để đổ thêm nhiên liệu nhưng sẽ trở lại nếu cần.
Ánh sáng ban mai trở lại đã đem đến cho mọi người một cảm tưởng an tâm nhưng tôi tin chắc tất cả anh em thám kích đều băng khoăng không biết rồi chúng ta có thoát khỏi nơi nầy không. Đến giờ phút nầy tôi không đếm hết được số thương vong của thám kích nhưng tôi biết là cao. Đạn dược còn ít, và thực phẩm, nước uống coi như đã cạn. Nước đang là vấn đề quan trọng không kém đạn dược, và nếu không được tiếp tế sớm, nhiều người trong chúng tôi sẽ ngã gục vì cơ thể thiếu nước. Vị đại đội trưởng thám kích gọi máy yêu cầu tái tiếp tế ngay những thứ cần thiết đó và được cho biết mọi thứ đã sẵn sàng và máy bay sẽ thả xuống sớm.
Buổi sáng yên tĩnh, không có pháo kích, chỉ lẻ tẻ tiếng súng nhỏ. Lợi dụng những thân cây cao to bị ngã đỗ quanh đồi vì chiến trận, một số lính Bắc Việt áp sát vị trí chúng tôi, ở đó được an toàn không bị hỏa lực pháo binh. Những tên lính Bác Việt núp giữa những cây đỗ dưới sườn đồi la hét chửi bới thám kích, và thám kích chửi lại. Thỉnh thoảng một anh thám kích ném một quả lựu đạn xuống đồi về phía quân Bắc Việt, và tiếp theo là một tràng cười chế giễu và chữi bới của tên lính Bắc Việt đang ẩn ngoài tầm lựụ đạn. Tôi đang xem màn biểu diễn này thì nghe một anh thám kích gọi tôi đến vị trí của anh. Tôi bò về phía anh thám kích, và anh ta đưa tôi một quả lựu đạn và chỉ xuống dưới đồi. Đoạn anh thám kích hét một câu chửi, và được đáp lại một câu chửi của người lính Bắc Việt. Do tiếng hét của người lính Bắc Việt tôi ước đoán vị trí và ném quả lựu đạn đến đó. Lựu đạn tôi ném xa hơn lựu đạn của anh thám kích, đã rơi đúng mục tiêu. Anh thám kích lại hét một câu chửi nữa nhưng không nghe đáp lại từ tên lính Bắc Việt gần vị trí khả nghi. Dĩ nhiên sau khi tôi giúp anh thám kích kia, tôi đã được các thám kích khác dọc tuyến phòng thủ cầu cứu. Dễ chừng tôi đã ném mười lăm đến hai mươi quả lựu đạn với động tác ném baseball buổi sáng đó, và cánh tay tôi đau rã rời.
Một chiếc trực thăng tái tiếp tế cố lơ lửng trên đầu chúng tôi, bị địch bắn phải bay xa, thả một trái khói. Chiếc trực thăng thứ hai bay nhanh đến và đạp những thùng đồ tiếp tế xuống với phần lớn rơi bên ngoài vòng đai của chúng tôi. Cố gắng thu hồi những thùng đồ tiếp tế rơi bên ngoài vị trí là cầm chắc cái chết. Chúng tôi đã không lấy được bao nhiêu đạn, nhưng chúng tôi lấy được nhiều nước uống đang cần.
Chuyến tái tiếp tế xong rồi, mọi sự lại yên tĩnh. Khoảng một thời gian ngắn sau đó vị trí chúng tôi lại bị pháo kích nhiều bằng đạn cối. Chúng tôi cũng bị hỏa lực đại liên và hỏa tiễn B40 từ trên núi lớn bắn xuống. Tôi liền gọi máy bay điều khiển oanh kích lên vùng và gọi pháo binh tác xạ vào dãy núi lớn. Hỏa lực pháo binh chẳng làm giảm cường độ hỏa lực địch bao nhiêu.
Phi cơ điều khiển oanh kích đến cũng vừa lúc địch đang mở đợt tấn công mạnh khắp mặt phía bắc, phía nam, và phía đông của vị trí chúng tôi. Đợt tấn công nầy là mãnh liệt nhất từ khi chúng tôi bám ngọn đồi nầy.
Tôi liên lạc với viên phi công điều khiển oanh kích và tường trình cho anh ta rõ tình hình đang diễn ra ở đây. Anh ta nói có thể yêu cầu Spooky và phản lực cơ lên vùng trong vòng ba mươi phút, và anh ta có thể giúp điều chỉnh hỏa lực pháo binh yểm trợ.
Tôi điều chỉnh tác xạ pháo binh từ dãy núi lớn sang các sườn đồi của chúng tôi để cố chận đứng lực lượng bộ binh của quân Bắc Việt. Một số thám kích từ mặt phía tây được điều động vào giữa vị trí để làm lực lượng tiếp ứng khi điểm nào dọc vòng đai phòng thủ cần.
Vào thời gian nầy quân Bắc Việt phá rối tần số chính máy truyền tin của toán cố vấn bằng cách cho phát thanh nhạc Việt trên ống liên hợp mở. Tần số chính không sử dụng được. Tôi chỉnh máy sang tần số giải tỏa, và trong khoảng một tiếng đồng hồ quân Bắc Việt lại dò ra tần số và quấy phá nữa. Chúng tôi không còn liên lạc truyền tin. Vị đại đội trưởng thám kích cho hay địch cũng đang phá rối tần số của mình. Viên cố vấn kia và tôi đã phá hủy cuốn đặc lệnh truyền tin của chúng tôi vì vị trí của chúng tôi có nguy cơ bị tràn ngập. Đặc lệnh truyền tin là tập tài liệu nhỏ chúng tôi mang theo, gồm có mật mã tryền tin dùng để giữ bí mật cho những công điện, tần số liên lạc cùng danh hiệu của các đơn vị bạn, và các điều bí mật khác mà nếu lọt vào tay quân Bắc Việt thì thật tai hại.
Tôi rà máy truyền tin dò tìm tần số một một đơn vị bạn để thiết lập liên lạc. Cuối cùng tôi liên lạc được với một đơn vị bảo trì ngoại vi Pleiku về phía nam. Thật khó khăn để thuyết phục cho họ tin mình không phải là địch, nhưng rồi rốt cuộc cũng được họ giúp tiếp vận những điều mình yêu cầu, và với sự trợ giúp của họ, chúng tôi đã có thể thiết lập tần số chính và tần số giải tỏa mới. Chẳng được bao lâu, quân Bắc Việt lại khám phá ra tần số chính mới của chúng tôi và quấy nhiễu nữa, nhưng họ không tìm ra hay quấy nhiễu tần số giải tỏa mới của chúng tôi.
Quân Bắc Việt đang dốc toàn lực đánh chúng tôi. Đây là một trận đánh lớn, gần như một trận quyết sống mái đối với chúng. Chung quanh vị trí chúng tôi, thám kích đang cố thủ nhưng áp lực địch thì dữ dội. Đạn dược đang thiếu trầm trọng và anh em thám kích buộc phải bắn từng phát một để bảo đảm mỗi viên đều trúng đích.
Quân Bắc Việt đang tấn công rất ác liệt vào mặt phòng thủ phía của tôi. Tôi liên lạc với phi công điều khiển oanh kích và anh ta cho biết quan sát rất rõ những gì xãy ra dưới đó và sẽ điều khiển pháo binh. Tôi quay sang tập trung chú ý đối đầu với quân Bắc Việt đang tiến lên đồi.
Tôi có viết một bài thơ, nó sẽ diễn tả lại khoảng thời gian gần hai tiếng đồng hồ sắp tới của chiến trận sống động hơn văn xuôi. Dưới đây là bài thơ đó.
Những Bóng Hình²
Chúa ơi, bọn chúng lại đến!
Tôi hãi quá… tôi không muốn chết!
Tôi nhìn qua miệng hố và thấy
Những bóng hình xám xịt chơi vơi bên dưới
Những bóng hình chạy từ gốc cây đến gốc cây
Những bóng hình tiến lên dốc đồi
Những bóng hình di động để giết tôi
Những bóng hình di động để cướp đi mộng đẹp của đời tôi
Tôi giương súng nhắm một bóng hình chơi vơi bên dưới
Giờ gần hơn… giờ rõ hơn
Tôi bóp cò và một hình hài ngã xuống
Miệng há hốc như nói với chính mình
Những bóng hình khác rõ hơn đang tiến đến tôi
Bắn tôi
Ném lựu đạn vào tôi
Tiến đến tìm tôi
Tôi thấy khói từ nóng súng của chúng
Cảm được viên đạn lướt qua gần sát thân mình
Cảm được chấn động của lựu đạn chúng nổ
Nghe tiếng rít của hỏa tiễn bay qua
Tiếng ré của kèn đồng chúng xung trận
Âm thanh xé màng nhỉ của tiếng tu huýt
Tôi hét lên và run vì sợ
Nhưng cẩn thận ngắm súng vào những bóng hình bên dưới
Siết cò súng hết phát nầy đến phát khác
Không thể để trượt… gần hết đạn rồi
Không thể để trượt… không được phí một viên
Những bóng hình tràn ngập khắp nơi
Những bóng hình sao nhiều đến thế
Xin Chúa giúp con
Tôi siết cò súng nhưng không gì xảy ra
Chúa ơi, con hết đạn rồi!!!
Tôi rút băng đạn ra khỏi súng và với lấy một băng khác
Tôi sục sạo nhưng không còn gì… hốt hoảng, hốt hoảng, hốt hoảng
Tôi tìm được một băng đạn… băng cuối, và lắp vào súng
Ngắm và bắn, ngắm và bắn và bắn và bắn
Thêm nhiều bóng hình ngã gục
Xác thân nằm mọi nẻo
Chết chóc đang vây quanh tôi
Những bóng hình đang xông tới
Những bóng hình hiện diện khắp nơi
Những bóng hình đang xáp đến bên tôi
Những bóng hình nhiều quá đi thôi
Xin hãy giúp tôi!!
Chúng tôi cực kỳ khan hiếm đạn và may thay một trực thăng tái tiếp tế đang trên đường đến với chúng tôi. Spooky chưa đến nhưng các phản lực cơ đã đến và máy bay điều khiển oanh kích đã giao nhiệm vụ cho họ đánh sườn dãy núi lớn và những nơi nghi ngờ là lộ trình tiến sát của địch.
Trực thăng tái tiếp tế đã đến và phải đạp những thùng đồ tiếp tế xuống khi bay ngang đầu chúng tôi với vận tốc nhanh. Hỏa lực bắn vào trực thăng thật dữ dội nhưng nó lơ lửng tại chỗ trên không vừa đủ để phần lớn những thùng tiếp tế rơi đúng trên vị trí chúng tôi. May thay, trực thăng chở toàn đạn, và các thương binh đã phụ giúp phân phối đạn đến thám kích dọc vòng đai phòng thủ. Chúng tôi đã lấy lại niềm hy vọng, thật vô vàn cám ơn người phi công trực thăng nầy!
Quân Bắc Việt đang chọc thủng phòng tuyến chúng tôi ở nhiều điểm và lực lượng tiếp ứng đã rượt đuỗi và bắn hạ những tên đã lọt vào bên trong vòng đai. Lực lượng này cũng bổ sung các vi trí thiếu quân dọc phòng tuyến. Lại thêm xác chết và lính bị thương của quân Bắc Việt khắp ngọn đồi và bên trong vòng đai của chúng tôi. Tôi yêu cầu viên phi công điều khiển oanh kích điều chỉnh tác xạ pháo binh sát phòng tuyến chúng tôi với “cự ly hiểm nghèo”. Chúng tôi đang có nguy cơ bị địch tràn ngập. Tác xạ pháo binh gần như đang rơi trên vị trí chúng tôi, nhưng đang làm khốn đốn quân Bắc Việt. Chốc lát sau đó Spooky lên vùng. Lập tức Spooky được giao nhiệm vụ đánh bằng liên thanh chung quanh vị trí chúng tôi. Pháo binh ngưng tác xạ trong khi Spooky làm nhiệm vụ của mình.
Anh lính thám kích mang máy truyền tin cho vị đại đội phó bị bắn trúng đầu và chết, nhưng trước khi anh ta chết máu chảy ngập thành một vũng trong bộng cây. Trong khi trận đánh tiếp diễn, chúng tôi trong bộng cây bị tắm máu của người lính đáng thương ấy.
Trong khi trận chiến đang tới hồi mãnh liệt nhất thì B52 rãi bom trên rặng núi lân cận, vùng oanh kích gần chúng tôi hơn khoảng cách thường được cho phép. Hậu quả của bom thật không tưởng tượng được. Mặt đất đong đưa như trong một trận động đất lớn và dưỡng khí bị lực nổ hút, làm cho khó thở.
Sự xuất hiện của Spooky dường như đã thay đổi số phận chúng tôi bằng cách chận đứng đà tấn kích của quân Bắc Việt vào ngọn đồi nhờ hỏa lực liên thanh trên máy bay. Khi quân Bắc Việt lui quân, Spooky tác xạ trên các vùng nghi ngờ là lộ trình rút lui. Trên đỉnh đồi, chúng tôi vẫn nhận lãnh hỏa lực mạnh của địch từ rặng núi lớn bắn sang và các chiến đấu cơ phản lực đang chiếu cố ngọn núi đó. Trời đã xế chiều và trận tấn công coi như đã kết thúc. Tiếng rên la của thương binh hai bên nghe thật kinh hồn. Tôi giả vờ không thấy khi thương binh Bắc Việt nằm trong vòng đai bị bắn cho chết. Đó là lần duy nhất tôi thấy thám kích giết thương binh Bắc Việt. Về phần thám kích, những thương binh còn đi được thì ở tại vị trí, còn những người chết, và những thương binh không thể chiến đấu thì được tập trung vào khoảng giữa vòng đai.
Những người lính thám kích, theo quan sát của tôi, gần giống như những con người máy, cũng sinh hoạt, cử động nhưng như người mất hồn và hết sức bơ phờ mệt mõi. Tôi nghĩ mình cũng như vậy. Tôi biết mình cũng cảm thấy như thế. Đạn dược của những người đã mất và những người bị loại khỏi vòng chiến được gom lại và phân phối cho các chiến binh khác trên phòng tuyến.
Spooky và các phản lực cơ tiếp tục đánh các vị trí khả nghi có quân Bắc Việt, nhưng vị trí của chúng tôi thì yên tĩnh. Vị đại đội trưởng thám kích nhận được liên lạc từ đại đội 403 qua máy truyền tin, thông báo họ đang cố gắng di chuyển đến vị trí của chúng tôi. Một trực thăng tản thương đang cố bay lơ lửng trên không phận chúng tôi để câu các thương binh lên nhưng bị hỏa lực của quân Bắc Việt buộc phải bay xa. Quân Bắc Việt vẫn còn hiện diện chung quanh, và nếu chúng tôi muốn di tản thương binh và tử sĩ thì chúng tôi phải di chuyển đến một địa điểm khác, nơi có thể lập một bãi đáp cho trực thăng.
Một trực thăng tái tiếp tế nữa bay đến, có các trực thăng võ trang hộ tống. Trực thăng võ trang đánh các sườn dốc chung quanh ngọn đồi trong khi chiếc trực thăng tiếp tế cố lơ lửng một chỗ trên không và thả các thùng đồ xuống.
Đồ tiếp tế gồm cả thực phẩm hành quân “ration C” và nước uống. Thực phẩm và nước uống được phân phối cho anh em thám kích, và một số để dành cho đại đội 403.
Buổi chiều chuyển dần sang hoàng hôn, và Spooky cũng như phi cơ điều khiển oanh kích phải rời vùng để đổ thêm nhiên liệu. Các máy bay phản lực đã rời vùng trước rồi. Vị đại đội trưởng thám kích nhận được liên lạc từ đại đội 403 qua máy truyền tin, yêu cầu ngưng mọi tác xạ vì họ đang di chuyển đến gần vị trí. Chỉ trong phút chốc, dưới chân đồi phía của tôi có những tiếng la lớn và tiếp theo là những tiếng reo mừng của anh em thám kích trên đồi. Đại đội 403 đã đến. Đại đội 403 di chuyển theo đội hình hàng dọc và tiến thẳng vào phòng tuyến trên đồi, khiêng theo thương binh và tử sĩ trong những chiếc cáng dã chiến tự chế. Số tổn thất của đại đội 403 là tám chết và mười lăm bị thương. Số người bị thương và chết “mới đến” được tập trung chung với số chết và bị thuơng của đại đội 406. Nước, thực phẩm và đạn dược còn lại được phân chia cho anh em thám kích của đại đội 403 ngay khi họ di chuyển vào vị trí phòng thủ ở mặt phía tây và bắc của vòng đai. Các tay súng của đại đội 406 thám kích thì chiếm lĩnh các vị trí mặt phía đông và nam của vòng đai. Hoàng hôn lui dần vào màn đêm và đạn cối của quân Bắc Viẽt lại rót vào vị trí. Tôi điều khiển pháo binh bắn vào các điểm nghi ngờ là vị trí đặt súng cối của địch. Mức độ pháo kích giảm, nhưng những quả đạn cối lẻ tẻ cứ tiếp tục rơi xuống vị trí chúng tôi suốt đêm. Chúng tôi cũng bị vài trận đánh thăm dò nhỏ bằng bộ binh và một trận tấn công lớn hơn ở mặt phía bắc của vòng đai, nhưng lực lượng thám kích đã đẩy lui. Đã đến lúc nên rút khỏi nơi nầy.
Trận thử lửa của chúng tôi với trung đoàn 24 chính qui Bắc Việt đã là điều kiện xúc tác cho một cuộc đọ sức qui mô hơn, lôi cuốn các lực lượng Nam Việt Nam và Mỹ vào chiến trường. Hai tiểu đoàn của Trung Đoàn 42 QLVNCH, một tiểu đoàn của Sư Đoàn 4 bộ binh Mỹ và một thành phần của một đơn vị Biệt Động Quân QLVNCH đã được điều động tham chiến với quân Bắc Việt. Đơn vị bạn gần chúng tôi nhất là bộ phận tiền phương của Trung Đoàn 42 QLVNCH. Bầu trời dường như rợp bóng trực thăng và máy bay các loại yểm trợ các đơn vị nầy. Thật vững bụng khi biết có lực lượng bạn đang hiện diện đâu đó, đang mở đường tiến về phía chúng tôi.
Đêm trôi qua yên tĩnh, chỉ một quả đạn cối duy nhất pháo vào vị trí, và hầu hết thám kích đã có một giấc ngủ ngon lành, kể cả tôi. Tôi đã quá mệt mõi, cả thể xác và tinh thần, và rất mừng mình còn sống.
Trời vừa sáng, chúng tôi nhận được kế hoạch rút khỏi nơi nầy và di chuyển đến vị trí một đơn vị bạn. Phòng hành quân ước lượng bộ phận tiền phương của Trung Đoàn 42 QL VNCH ở cách xa khoảng hai nghìn yards về phía tây. Theo kế hoạch, hai đại đội thám kích sẽ di chuyển về hướng đơn vị bạn dưới màn hỏa lực pháo binh yểm trợ rót chung quanh. Trực thăng võ trang sẽ bắn phá phía trước trong khi chúng tôi di chuyển. Các phi cơ phản lực sẽ đánh ngay trên ngọn đồi sau khi chúng tôi rời đồi, và sẵn sàng ứng trực khi chúng tôi cần. Chắc chắn là địch đang có mặt trên lộ trình ấn định trong kế hoạch, bởi vì đơn vị bạn mà chúng tôi sắp di chuyển đến đang bị quân Bắc Việt đánh phá dữ dội. Trước khi chúng tôi rời bỏ vị trí, một trực thăng tản thương đã cố bay lơ lửng tại chỗ trên không để tiếp nhận thương binh nhưng lại cũng bị hỏa lực súng nhỏ bắn rất “rát” đuỗi đi. Quân Bắc Việt vẫn bám trụ, không bỏ cuộc.
Vào khoảng giữa trưa thì chúng tôi bắt đầu rút khỏi vị trí, Đại Đội 406 đi đầu, cách một quảng đến Đại Đội 403 làm thành phần yểm trợ. Mỗi người lính còn khoẻ mạnh trong Đại đội 406 đều khiêng cáng tãi thương tự chế. Chúng tôi mang theo tất cả đồng đội chết và bị thương. Tôi cõng một anh lính thám kích trẻ bị đạn ở bụng dưới, hai chân và tay anh ta phải buộc dây phía trước người tôi, để tôi rãnh hai tay sử dụng máy truyền tin và khẩu súng khi cần. Ngay giây phút vừa rời vị trí thì số anh em thám kích đã ra khỏi vòng đai liền bị hỏa lực súng nhỏ của quân Bắc Việt bắn rất rát. Tôi tiến lên và gọi pháo binh tác xạ vào quân Bắc Việt. Trận đọ súng diễn ra khoảng hai mươi đến ba mươi phút, và quân Bắc Việt bỏ chạy. Chúng tôi lại nhận lãnh thêm thương binh phải săn sóc. Màn lưới hỏa lực pháo binh yểm trợ lại được điều chỉnh về phía trước đội hình thám kích và cuộc rút quân tiếp tục. Khi phân nửa lực lượng thám kích đã ra khỏi vị trí thì quân Bắc Việt bắt đầu bắn súng cối và hỏa tiễn B40 vào chúng tôi. Trực thăng võ trang chiếu cố các vị trí súng cối, và đoàn quân lại tiếp tục di chuyển. Cả hai đại đội rời khỏi ngọn đồi, rời khỏi cái đường đỉnh cụt ngủn, và tiếp tục hướng về tây, về phía an toàn. Bức màn hỏa lực thép được điều chỉnh về hai bên hông và đằng sau đội hình chúng tôi và các phản lực cơ đánh cái đường đỉnh cụt ngủn sau khi quan sát thấy quân Bắc Việt xuất hiện trên ngọn đồi.
Chúng tôi di chuyển chậm, địa thế hiểm trở, hỏa lực pháo binh yểm trợ hình như đang cầm chân quân Bắc Việt ở quảng xa. Anh thám kích đáng thương tôi cõng cứ rên lên khe khẽ mỗi khi tôi vấp nhẹ một cái. Tôi cảm được vết thương anh ta đang rĩ máu, do cảm giác nước ấm trên lưng mình. Tôi tìm đến một y tá và anh ta nói chẳng giúp gì được cho đến khi gặp đơn vị bạn.
Chúng tôi có thể đoán mình đang tiến gần đến vị trí đơn vị bạn, vì tiếng súng giao tranh với quân Bắc Việt nghe càng lúc càng lớn. Vào khoảng xế trưa quân Bắc Việt khai hỏa bằng súng nhỏ vào đoàn quân hàng dọc của chúng tôi, từ phía trước và hông phía nam. Thám kích bắn trả và tôi điều chỉnh hỏa lực pháo binh về phía trước và sườn phía nam để đối phó với cuộc tấn công của quân Bắc Việt. Trong vòng mấy phút cuộc giao tranh chấm dứt và chúng tôi tiếp tục di chuyển.
Chúng tôi được tin trận chiến dữ dội đơn vị bạn đang quần thảo với địch đã lắng xuống mức độ bắn tỉa lẻ tẻ. Chúng tôi gọi máy truyền tin liên lạc với các cố vấn của đơn vị tiền phuơng Trung Đoàn 42 QLVNCH và với vị sĩ quan chỉ huy đơn vị tiền phương, thông báo họ chúng tôi đang đến gần và yêu cầu tác xạ thận trọng kẻo bắn lầm. Khoảng ba mươi phút sau, các thám kích đi đầu đội hình chúng tôi đã tiếp xúc được với lính của Trung Đoàn 42 và chúng tôi từ từ di chuyển vào vòng đai phòng thủ của họ. Chúng tôi tiếp tục đi cho đến khi gặp đại đội tổng hành dinh của tiểu đoàn đang tham chiến của Trung Đoàn 42 QLVNCH.
Vị trí nầy có một bãi đáp, vì vậy chúng tôi đặt các thương binh và tử sĩ gần bãi đáp để các y tá của thám kích và của đại đội tổng hành dinh săn sóc các thương binh. Anh thám kích trẻ tôi cõng trên lưng vẫn còn sống và mĩm cười với tôi khi tôi đặt anh ta nằm xuống.
Trực thăng tản thương đã được yêu cầu và sẽ đáp xuống trong chốc lát, trước là di tản thương binh, và sau đó di tản tử thi. Một trực thăng đáp xuống, chở thực phẩm và nước uống cho thám kích, và đạn dược cho tiểu đoàn của Trung Đoàn 42. Khi công tác tản thương hoàn tất, các trực thăng bắt đầu đến để chở thám kích về Kontum. Quý hoá quá, một viên cố vấn của Trung Đoàn 42 đảm trách công việc liên lạc nầy, trong khi tôi tìm một chỗ ngã lưng nghỉ ngơi. Tôi biết mình bắt đầu sụt sùi thổn thức và người lính thám kích mang máy truyền tin của tôi bước đến bên cạnh và cố gắng an ũi tôi. Tôi nghĩ anh ta hiểu rằng sự căng thẳng của những gì vừa qua cuối cùng đang bộc phát ra, và chúng tôi ôm nhau. Chúng tôi còn sống!
Tôi đàm đạo với vị đại đội trưởng của 406 và anh ta nói 50% đại đội của mình tử thương hay bị thương. Đại đội 406 lên đường hành quân với quân số 77 người, kể cả hai sĩ quan. Trong tổng số nầy, 19 người đã tử trận và 21 người bị thương. Trong số thương binh, 6 người nữa sớm muộn rồi cũng sẽ ra đi. Đại đội 403 có 9 tử trận và 17 bị thương. Trong số thương binh, có 3 người trước sau rồi cũng không sống được. Một sự trả giá thật kinh khủng, và tôi cảm thấy áy náy đã không thể làm gì hơn để bảo vệ những con người tuyệt vời nầy, những người lính thám kích của tôi.
Quân Bắc Việt đã trả một giá cực kỳ đắc. Không có cách nào đếm chính xác con số tử vong của họ, nhưng căn cứ vào những gì tôi chứng kiến, phải có từ 250 đến 300 xác chung quanh ngọn đồi và ngay trong vòng đai của chúng tôi. Trên dãy núi lớn và trên các đường tiến sát đến vị trí chúng tôi, còn nhiều tử vong của quân Bắc Việt nữa. Thêm vào đó, quân Bắc Việt hẳn phải nhận lãnh một con số thương binh cực kỳ cao.
Vì trời sắp tối , viên cố vấn của Trung Đoàn 42 cho tôi biết chiếc trực thăng sắp đến sẽ chở viên cố vấn kia, hai đại đội trưởng thám kích, ba binh sĩ thám kích cuối cùng và tôi về Kontum. Chúng tôi leo lên và chiếc trực thăng cất cao lên trời quay mũi về hướng bắc, đi Kontum. Vị Đại Đội Trưởng đại đội 406 thám kích chìa tay ra bắt tay hai chúng tôi và cám ơn đã giúp hầu hết đại đội của ông vượt qua trận chiến, đoạn ông ta quay nhìn những địa hình thoáng qua bên ngoài trực thăng, nỗi buồn hằn rõ trên mặt. Chúng tôi bay trên vùng trời Kontum và đáp xuống một bãi đáp gần hậu cứ của thám kích. Binh sĩ thám kích còn lại của hai đại đội tập họp đội hình chỉnh tề đứng chờ, thân nhân thì trông chờ chồng, cha. Một số bà vợ của những tử sĩ cũng đứng chờ và khóc than to lên vì mất người thân. Một nhóm khác gồm vợ của các chiến sĩ mà xác thân còn nằm lại trên rặng núi lớn. Những tiếng than khóc của họ nghe thật kinh hồn và triền miên. Nguyện vọng của họ là làm sao lấy được và chôn cất thi thể chồng họ. Suốt mấy ngày liền họ tiếp tục than khóc và van xin bên ngoài văn phòng Đại Đội 406.
Vị đại đội trưởng nói trước hàng quân những lời đầy khích lệ và rồi cho đại đội giải tán. Thật đáng buồn, vị Đại Đội Trưởng đại đội 406 bị vây bũa bởi vợ con đang gào khóc của những ngưòi lính thám kích mà xác thân còn nằm lại trên dãy núi lớn. Viên cố vấn kia và tôi bước vào xe jeep của chúng tôi, ném vật dụng hành quân vào phía sau xe và lái xe về doanh trại của MACV.
Mọi sự đã kết thúc!
Charles Schwiderski 11/25/07
Chú Thích:
(¹) Tức là Hỏa Long, thường thường trang bị 4 súng liên thanh cỡ nhỏ đa nòng – 24 nòng (chú thích của người dịch)
(²) Người dịch không có khả năng dịch thơ ngoại ngữ sang thơ Việt nên chỉ chuyển ngữ ra văn xuôi.
Categories: Hồi Ký
http://www.hakylam.com/chi-ro-bu/
|
No comments:
Post a Comment