Thế Hệ Lụn Bại thời việt cộng cai trị
Ngôn ngữ thay vì tiến lên thì lại bị thụt lùi do nền giáo dục thấp kém đã tạo lên một/những thế hệ lụn bại.
(trích)
Tiếng Việt theo VNCH
cải cách Tiếng Việt theo cách Việt cộng
Việt cộng cải cách Tiếng Việt thành dị hợm
bảo vệ tiếng Việt
Tiếng Việt Trong Nước Hiện Nay Sai
Tiếng Việt Trong Nước Hiện Nay Sai
Kính Thưa quý vị,
Một lần nữa, tôi minh xác rằng tôi chống từ ngữ cộng sản không phải vì tôi quá khích, nhưng vì loại từ ngữ nầy SAI (sai văn phạm hoặc dùng sai chỗ) hoặc vô nghĩa, hoặc không trong sáng. Trước kia, ngôn ngữ Việt Nam rất trong sáng. Dùng sai nghĩa hoặc sai văn phạm là điều cần phải được bài bác và sửa chữa. Đối với những tiếng đúng, trong sáng và có sẵn, ta phải dùng và tuyệt đối bài trừ những tiếng SAI, ngây ngô và quái gở mà sau này Việt cộng dùng thay cho những chữ trong sáng này. (1) Sai văn phạm: * Nói cho đúng, ta phải nói: "Tôi phạt anh" hay "Tôi phạt anh về kỹ luật". * Nói cho đúng, ta phải nói: "Anh Ba liên lạc chị Tư". (2) Dùng SAI chỗ: * * * "Cao cấp" chỉ dùng cho chức vụ như sĩ quan cao cấp. (3) Dùng chữ vô nghĩa: * * Viết ngắn lại, viểt rút câu = Như câu (4) Ghép ráp chữ không đúng - nửa Nôm, nửa Nho. * * Quái gở hơn nữa là (5) Dịch SAI ngoại ngữ: * "debt ceiling", Việt cộng dịch là * "Software"; Việt cộng dịch là * Nói tóm lại, ngôn ngữ Việt Nam rất trong sáng. Dùng sai nghĩa hoặc sai văn phạm là điều cần phải được bài bác và sửa chữa. Tôi đồng ý là ta cần phải phát triển ngôn ngữ theo đà tiến hóa của nhân loại. Tuy nhiên, đối với những tiếng đúng, trong sáng và có sẵn, ta phải dùng và tuyệt đối bài trừ những tiếng SAI, ngây ngô và quái gở mà Việt cộng đã cho thay đổi những chữ trong sáng này. Nếu sau nầy tiếng Việt trong sáng bị mai một thì đó là do cộng đồng người Việt Quốc Gia hải ngoại bất lực trước chính sách ngu dân của Việt cộng vì ta đã bị khuất phục trong tư tưởng. Thật đau thương cho Mẹ Việt Nam! Có người cho rằng ta phải dùng từ ngữ Việt cộng để cho người trong nước hiểu. Tuy nhiên, nếu dùng từ ngữ Việt Nam (truyền thống) trong sáng mà người trong nước không hiểu thì chắc chúng ta phải sửa lại thơ KIỀU hoặc thơ của Bà Huyện Thanh Quan hoặc Nguyễn Công Trứ, hoặc sách của nhóm Tự Lực Văn Đoàn ra từ ngữ cộng sản để cho học sinh trong nước học sao? Nếu sau nầy tiếng Việt trong sáng bị mai một thì đó là do cộng đồng người Việt Quốc Gia hải ngoại bất lực trước chính sách ngu dân của cộng sản. Nếu ta bị khuất phục trong tư tưởng thì nói chi chiến đấu cho sự sống còn của dân tộc? Tôi chân thành và long trọng mời gọi người Việt quốc gia hãy họp tác cùng nhau trong mặt trận bảo vệ Tiếng Nước Ta. Kính, |
Tôi Sẽ... ĐIỆN Anh!
Vào khoảng cuối tháng 5 năm 1975, bọn “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam”, với danh xưng là “Ủy Ban Quân Quản” đã tổ chức một lớp học, đặt tên là “Học Tập Cải Tạo” tại “Hội Việt Mỹ” cũ. Tôi và một số bạn bè đã bị mời tham dự lớp học này. Thuyết trình viên là tên Trịnh Đình Ban, lúc đó đang được trao cho chức vụ Hội trưởng hội “Trí Thức Yêu Nước”. Sau khi học xong, tất cả chia ra từng “Tổ” nhỏ để... tìm hiểu thêm. Tên Ban được gài vào tổ của chúng tôi, vì thế tổ này được đưa vào văn phòng của hắn để họp tổ. Đang khi họp, thì có chuông điện thoại reo vang, Ban nhấc máy điện thoại lên nghe người nào đó gọi cho y. Nghe xong, y nói vào trong máy với một giọng kẻ cả:
“Thôi, cứ.. nhất trí như vậy đi! Tôi đang bận... lên lớp. Để khi nào xong, tôi sẽ... ĐIỆN cho đồng chí.” Một cô bạn tôi, ngồi gần y, thắc mắc liền: “Anh Ban nói “Điện” có nghĩa là gỉ? Tôi không hiểu! Tên Ban hân hoan giải thích: “Điện là danh từ riêng của người “Cộng Sản” chúng tôi, thay cho chữ “Gọi điện thọai” của bọn “Ngụy”. Tôi đã ngứa miệng, nói thêm vào: “Tại sao không nói “Gọi điện thoại” cho dễ hiểu?” Tên Ban đã quay lại nhìn tôi, lên giọng: “Chúng tôi là người Cộng Sản, chúng tôi dùng danh từ của chúng tôi. Chữ này không đúng với các anh, nhưng đúng với chúng tôi. Các anh không hiểu ngôn từ của chúng tôi bây giờ, nhưng sau này rổi cũng phải hiểu, cũng phải dùng thôi!” Nói xong, hắn không họp với chúng tôi nữa, mà đứng dậy bỏ đi, nói rằng bận họp với các “Đồng chí lãnh đạo”. Khi lấy hồ sơ từ trong ngăn kéo bàn viết, không biết do vô tình hay cố ý, hắn đã làm rơi khẩu súng “Colt 45” xuống dưới sàn. Ban không nhặt khẩu súng lên ngay, mà cứ để đó một lúc rồi sau đó mới từ từ nhặt nên bỏ vào trong cặp, bước ra khỏi phòng họp. Trong trường hợp tôi kể ra ở trên, tên Ban đã có lý của hắn: Hắn là Việt Cộng, hắn dùng tiếng của Việt Cộng. Còn những người như chúng ta, không phải là Việt Cộng, vậy chúng ta có nên dùng những từ ngữ của Việt Cộng hay chăng? Từ xưa, người Việt của chúng ta chia ra làm ba sắc dân chính: Dân Miền Bắc,dân Miền Trung và dân Miền Nam. Tuy dân cả ba miền cùng nói một thứ tiếng VIỆT, nhưng cách phát âm lại hoàn toàn khác nhau, và trong nhiều trường hợp, chúng ta dùng chữ cũng khác nhau nữa. Nhưng, kể từ 1975, Tiếng Việt của chúng ta, ngoài sự khác biệt vì lý do địa lý, phong tục, tập quán, lại còn có sự khác nhau vì lý do chính trị nữa: Tiếng Việt của Việt Nam Cộng Hòa, và Tiếng Việt của Cộng Sản. Chúng ta đã chối bỏ chủ nghĩa Cộng Sản, đã hy sinh mạng sống của mình để vượt biên tìm tự do, chúng ta phải hãnh diện về hành động này, phải luôn luôn tự hào chúng ta là con dân của một chế độ CỘNG HÒA, TỰ DO, DÂN CHỦ, chúng ta có văn hóa riêng và phải có nhiệm vụ gìn giữ nền văn hóa này. Từ khi bọn Việt Cộng cưỡng chiếm được Miền Nam, chúng đã ra sức tiêu hủy tất cả những gì gọi là Văn Hóa Của Miền Nam Việt Nam, mà chúng đặt cho cái tên là “Tàn Dư Của Mỹ Ngụy” Chúng đã cấm dùng sách giáo khoa, đốt hết tất cả các sách báo, phim ảnh, tài liệu trong văn khố, và đặt ra những từ ngữ riêng của chúng để bắt chúng ta phải nghe, phải dùng. Chúng ta phải có nhiệm vụ giữ gìn lại tất cả những gì còn lại, để chứng tỏ rằng, bọn Việt Cộng không thể tiêu diệt được nền Văn Hóa của chúng ta. B2.NGÔN NGỮ CỦA VIỆT NAM CỘNG HÒA CÓ ĐẦY ĐỦ Ý NGHĨA VÀ CÓ VĂN HỌC. Ngôn ngữ của chúng ta, đa số là những danh từ kép, nghe nhẹ nhàng, êm ái và cũng rất đầy đủ ý nghĩa. Tiếng Việt mà chúng ta đang dùng, tuy chỉ mới được sáng tạo ra từ thời Pháp, nhưng càng ngày càng phong phú hơn lên. Với ngôn ngữ này, chúng ta đã tạo ra những áng thơ văn bất hủ, những bản nhạc thật hay mà bọn Việt Cộng, dù có dùng hàng trăm hàng ngàn văn công, cũng không thể nào bắt chước được. Ngôn ngữ của Cộng Sản, không thể nào gọi là văn hóa được, vì nó được tạo ra bởi những đầu óc không có chữ nghĩa, văn hóa. Đối với Cộng Sản, văn hóa chỉ làm ru ngủ con người, bọn trí thức không có giá trị bằng một cục phân bón, vậy thì ngôn ngữ của chúng cũng chỉ là một cục phân mà thôi. Với chữ nghĩa văn hóa của chúng ta, chúng ta mới có những bài thơ thật hay, như: “Nhớ nhà châm điếu thuốc, Khói huyền bay lên cao! Nếu dịch ra tiếng Việt Cộng, bài thơ này sẽ là: NHƠ ́CĂN HỘ,“ THẮP ĐIẾU THUỐC, KHÓI ĐEN KHẨN TRƯƠNG BAY LÊN CAO.” Ngôn ngữ của Việt Cộng, nghe cộc lốc, trơ trẽn. Vì muốn làm khác đi và ngắn hơn so với ngôn ngữ của chúng ta, nên sẽ không bao giờ đủ nghĩa và nghe rất đơn điệu. Trần Văn Giang. |
No comments:
Post a Comment